Chương 18: Chắc chắn là hắn rất thích cô (2)

Đám người đều tản ra.

Tô Lương kéo tay cô nương kia quẹo vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, Ninh Tĩnh đi theo sau.

“Cô là ai?” Tô Lương buông tay thiếu nữ ra.

“Ninh công tử biết.” Thiếu nữ đứng vững rồi mới nhìn về phía Ninh Tĩnh.

Tô Lương cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào Ninh Tĩnh, vẻ mặt đăm chiêu.

Chuyện xảy ra đêm thành thân làm Tô Lương vẫn luôn nghi ngờ Ninh Tĩnh là người của nhà họ Cố, dùng thân phận giả.

Nhưng giờ xem ra, “Ninh Tĩnh” này là có thật.

Dường như là hắn đang dùng thân phận của người khác vậy? Dám ra cửa, không sợ bị phát hiện, chẳng lẽ hắn biết thuật dịch dung trong truyền thuyết ư?

Tô Lương tạm thời vứt bỏ nghi hoặc trong lòng, nói với cô nương kia: “Huynh ấy không thích nói chuyện đâu. Cô trả lời vấn đề của ta đi!”

“Ta là Ngôn Vũ, bị kẻ thù hãm hại, lừa bán tới đây. Ta lừa tên họ Hoàng kia là chỉ cần mua giúp ta quyển sách thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ hắn, lúc này mới có cơ hội ra ngoài, không ngờ lại gặp được thất công tử của nhà họ Ninh ở đây. Chúng ta từng gặp nhau một lần rồi.”

“Nếu không có Ninh công tử và Ninh phu nhân trượng nghĩa cứu giúp, có lẽ ngày mai ta đã không còn trên đời này nữa rồi.”

“Xin hai vị hãy đưa ta về nhà, hoặc là báo cho huynh trưởng tới đón ta, chắc chắn sẽ cảm ơn hậu hĩnh!”

Tô Lương đang nghĩ xem tại sao Ninh Tĩnh lại ra mặt cứu Ngôn Vũ giữa ban ngày ban mặt như thế, rõ ràng nếu thật sự muốn cứu người thì có thể âm thầm làm việc cơ mà.

Thì ra Ngôn Vũ gặp nạn, vất vả lắm mới túm được một cọng cỏ cứu mạng, lại là quan hệ “mới gặp một lần” nên không chắc Ninh Tĩnh có nguyện ý cứu mình không, đương nhiên sẽ không buông tha để hắn rời đi rồi.

Đây cũng là lẽ thường ở đời.

Tô Lương thấy khí chất, cách nói năng của Ngôn Vũ không tầm thường, dù thế nào cũng không khóc lóc, còn cố gắng tự cứu mình, cảm thấy cô nương này cũng không tệ lắm.

Mất toi bốn mươi lượng bạc, nhưng cứu người là việc tốt. Lúc đầu cô không đinh ra tay là cho rằng Ninh Tĩnh có thể tự mình giải quyết, không ngờ mỹ nam kia lại để cô đi đánh nhau…

Trở về phải đòi hắn mấy món châu báu mới được, coi như chi phí cho lần vất vả này.

Tô Lương còn đang nghĩ thế, lại đột nhiên bị Ninh Tĩnh kéo về sau.

Một gã mặc đồ đen bịt mặt vung trường đao xông tới, bổ thẳng xuống Ngôn Vũ.

Ninh Tĩnh tung chân đá Ngôn Vũ về phía Tô Lương, lại trở tay túm lấy cổ tay của gã bịt mặt kia, bẻ mạnh cổ tay gã theo một góc khó.

Tô Lượng đỡ lấy Ngôn Vũ suýt bị Ninh Tĩnh đá ngã sấp mặt, cực kỳ cạn lời.

“Cảm ơn.” Ngôn Vũ xoay cánh tay bị đá trúng, hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng nói với Tô Lương: “Ninh công tử chắc chắn rất thích cô.”

Tô Lương sửng sốt một chút mới hiểu ra. So ra thì hành động của Ninh Tĩnh với cô là bình thường, mà đối với Ngôn Vũ chính là thô lỗ, đây…

Sát thủ đã bị Ninh Tĩnh bẻ gẫy tay, đè xuống đất.

Ngôn Vũ đi tới, kéo khăn che mặt của tên sát thủ ra, sầm mặt lạnh lùng: “Là ngươi!”

Sát thủ kia thấy chuyện đã lộ bèn cầu xin Ngôn Vũ tha thứ, chủ động khai nhận nói là có một vị Diêu tiểu thư ép hắn làm thế.

Nghe qua thì có thể đoán, Diêu tiểu thư là biểu muội của Ngôn Vũ, sống nhờ ở nhà họ Ngôn, vì ghen tị với Ngôn Vũ nên muốn cướp vị hôn phu của nàng ta, còn tính kế hãm hại khiến nàng ta bị bán ra ngoài.

“Diêu tiểu thư cho đám buôn người rất nhiều tiền để tuyển cho Ngôn tiểu thư một “người trong sạch”. Bọn buôn người lại chuyển bán người cho gã họ Hoàng kia, chỉ cần trả bốn mươi lượng là có thể thoải mái tra tấn, nhục nhã Ngôn tiểu thư!”

“Diêu tiểu thư bảo ta âm thầm đi theo, phòng ngừa Ngôn tiểu thư chạy trốn được, đợi đến thời cơ thích hợp thì giết chết! Diêu tiểu thư còn nói, nàng ta sẽ có cách làm Ngôn công tử tin là Ngôn tiểu thư bỏ trốn theo người khác!”

Ngôn Vũ tức giận đến xanh mặt: “Uổng công ta đối xử với nàng ta như tỷ tỷ ruột thịt! Đúng là mắt mù rồi!”

Tô Lương nhìn thoáng qua Ninh Tĩnh đã đi tới cạnh mình, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi sao huynh lại đá người ta thế? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”

“Nữ nhân quá phiền toái, không muốn dây dưa vào.” Vẻ mặt Ninh Tĩnh rất thản nhiên.

Tô Lương: “…” Hắn cố ý làm thế chỉ vì sợ người ta để mắt tới mình à?

“Thế ta thì sao?” Tô Lương khẽ hừ.

Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không sao, vì ta không coi cô là nữ nhân.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *