Chương 15: Kiếm tiền (1)
Nửa con gà đem hầm canh.
Một quả lê gọt vỏ, thái hạt lựu, cho vào nồi nước hầm gà rồi đun nhỏ lửa, trong mùi thơm mát tỏa ra còn cảm thấy cả vị ngọt ngào.
Nửa củ cải, nửa củ cà rốt bào sợi, thêm một chút bột năng, một chút muối, quấy đều.
Thêm dầu vào nồi, cho hỗn hợp bột vào rán cho đến khi hai mặt đều chín vàng.
Nửa âu hỗn hợp bột rán được bảy cái bánh, cũng đủ ăn.
Tô Lương xúc cái bánh rán cuối cùng ra khỏi nồi, quay đầu lại đã thấy Bạch Tiểu Hổ đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bánh rán củ cải nóng hôi hổi.
Nhà nông nghèo không bao giờ lãng phí dầu để nấu cơm như Tô Lương, mùi bánh rán tỏa ra khắp nhà làm Bạch Tiểu Hổ phải nuốt nước bọt ừng ực.
“Tiểu Hổ?”
Nghe thấy Tô Lương gọi mình, Bạch Tiểu Hổ mới hoàn hồn lại, bưng bát chạy vào, ngượng ngùng nói: “Bà nội đệ hấp bánh bao, tặng cho nhà tẩu hai cái! Đừng chê nhé, nhà của ta chỉ đến Tết mới được ăn bột mì trắng thôi…”
Tô Lương cười nhận lấy cái bát: “Bánh bao bà nội đệ làm chắc chắn là rất ngon, cảm ơn.” Nói xong lấy bánh bao ra, lại múc đầy một bát canh gà, còn đặt thêm hai cái bánh lên trên.
Bạch Tiểu Hổ thèm nhỏ dãi rồi nhưng vẫn liên tục xua tay: “Đệ cầm lê về nhà đã bị bà nội mắng cho một trận rồi! Không thể nhận thêm cái này nữa đâu!”
“Cầm lấy đi, ngày mai ta định sang nhà đệ nhờ bà nội đệ dạy cách làm bánh bao hấp đấy.” Tô Lương cười.
Lúc này, Bạch Tiểu Hổ mới nhận, còn nghiêm túc nói: “Vậy tẩu nhất định phải sang đấy nhé!”
*
Bạch đại nương thấy Bạch Tiểu Hổ bưng gì đó về thì mặt lập tức sầm xuống.
Bạch Tiểu Hổ vội vàng giải thích rằng nó không muốn thế mà đây là Tô Lương cho, còn nói ngày khác sẽ sang nhà học cách làm bánh bao hấp.
“Ai bảo là Ninh tẩu tử không biết nấu cơm chứ? Gà hầm mà tẩu ấy làm thơm lắm!”
Bạch đại nương nửa tin nửa ngờ dùng thìa nếm thử, hương vị ngon dị thường làm cho bà ấy phải sửng sốt, sau đó thở dài lắc đầu: “Chắc chắn là do làm trâu làm ngựa ở cái nhà kia nên cái gì cũng phải học hết, đúng là người đáng thương!”
*
Canh gà hầm lê được Ninh Tĩnh khen: “Cô nấu ăn ngon lắm.”
Đùi gà mặc định thuộc về Tô Lương, Ninh Tĩnh ăn nhiều hơn một cái bánh rán.
Hai người gần như đồng thời cùng buông đũa xuống, không chờ Tô Lương nói gì, Ninh Tĩnh đã lại nói tiếp: “Cô nấu cơm, ta rửa bát.”
Tô Lương cảm thấy thế này rất tốt.
Quay về phòng, sắp xếp một chút đồ đạc lấy về từ nhà Tô Đại Cường, trời lạnh, quần áo và giày đều mỏng nên chắc chắn phải mua thêm đồ dày dặn.
Bây giờ phải nhanh chóng học chữ viết ở thế giới này, cần phải mua sách và văn phòng tứ bảo.
Một xu cũng không có, sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô được thể nghiệm cảm giác nghèo rớt mồng tơi là như thế nào…
Cầm lấy cái bình phong thêu hoa của nguyên chủ, Tô Lương than khẽ một tiếng, lại thu dọn vào.
Đây là tâm huyết của nguyên chủ, cô không định bán để lấy tiền.
Nếu ngày nào đó tìm được người có chữ “Vân” kia, giao cho hắn, có lẽ đây là hy vọng của nguyên chủ!
Ninh Tĩnh đun nước nóng, Tô Lương hỏi hắn đánh răng thế nào.
“Chờ một chút.”
Ninh Tĩnh trở về phòng, lấy một cái hộp gỗ tinh xảo ra đưa cho Tô Lương.
Tô Lương mở ra, hơi kinh ngạc, không ngờ thế giới này cũng có bàn chải đánh răng, tay cầm làm bằng ngọc bích màu ấm, lông bàn chải hơi cứng, được cắt tỉa tương đối chỉnh tề.
Trong hộp còn có một lọ muối xanh nhỏ.
Ninh Tĩnh hỏi: “Cô biết cách dùng chứ?”
“Biết, cảm ơn.” Tô Lương gật đầu. Hiển nhiên đây không phải thứ mà người thường có thể sử dụng, đúng là của Ninh Tĩnh.
Hắn lại đưa cho Tô Lương một cái khăn mặt mới, khá mềm mại, khả năng thấm nước cũng tốt.
“Chỉ có một cái chậu, ngày mai sẽ mua cho cô cái mới.” Ninh Tĩnh nói.
“Nói cứ như là chúng ta có tiền lắm ấy.” Tô Lương lầu bầu.
Mày đẹp của Ninh Tĩnh hơi nhíu một chút, cũng không nói gì mà xoay người đi về phòng.
Chờ Tô Lương rửa mặt và đổ nước đi xong, thấy đèn ở phòng bên cạnh đã tắt, nghĩ có lẽ hắn đã ngủ rồi.
Lúc Tô Lương tiến vào mộng đẹp, một bóng đen nhẹ nhàng nhảy qua bờ tường vây nhà Tô Đại Cường.
Một lúc sau, bóng đen rời đi.
Lại quay lại, lại rời đi…
*
Trời còn chưa sáng, Tô Lương bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Chờ cô vừa xoa mắt còn nhập nhèm buồn ngủ và mở cửa ra thì đã thấy Ninh Tĩnh ăn mặc chỉnh tề, đang đứng nói chuyện với Bạch Tiểu Hổ ở cửa.
Hắn dậy sớm thế làm gì?
Tô Lương đang cảm thấy kỳ quái, chợt Ninh Tĩnh quay đầu lại: “Có muốn đi họp chợ không?”
“Nhà của đệ có xe bò!” Bạch Tiểu Hổ nói tiếp.
Tô Lương đang định nói không có tiền thì chợ búa cái gì, chợt lại phát hiện ra dưới hiên có bốn cái sọt trúc, bên trong đựng đầy những quả lê vàng óng…
“Bán lấy tiền.” Ninh Tĩnh đi tới, Bạch Tiểu Hổ đã rời đi rồi.
Tô Lương tỏ vẻ không hiểu: “Huynh… Đêm qua đi hái trộm đấy à?”
Thấy Ninh Tĩnh gật đầu, Tô Lương lập tức tưởng tượng ra cảnh nửa đêm mỹ nam đi trèo tường ăn trộm lê, lấy hết rổ này đến rổ khác. Đối với cách kiếm tiền này của hắn, cô tỏ vẻ… Rất tốt!
Cha của Bạch Tiểu Hổ đi sang, giúp khiêng lê lên xe, thái độ thân thiện.
“Huynh đi bán hả?” Tô Lương hỏi.
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Nhà Tiểu Hổ bán giúp, tiền kiếm được, chia cho bọn họ hai phần.”
Tô Lương chợt nghĩ tới một việc: “Huynh viết cái này giúp ta.”
Ninh Tĩnh quay về phòng mài mực, nghe Tô Lương đọc, hắn viết.
Rất nhanh, hắn nhận ra đây là công thức nấu món canh gà mà mình ăn tối qua. Nhưng có thêm vài nguyên liệu mà trong nhà không có, cũng thêm hai loại dược liệu.
Cuối cùng viết một dòng tác dụng: Bổ thận, mát gan, dưỡng nhan.
“Chữ đẹp lắm.” Tô Lương nhìn, đại khái đều nhận ra, nhưng cô không biết viết chữ phồn thể.