Chương 14: Thuê
Tô Lương vừa đi vào bếp thì mưa đã trút xuống như thác.
Lấy lương thực và thực phẩm từ trong sọt ra, Tô Lương đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, có nồi, có củi, có đũa, nhưng không có dao phay, cũng không có dầu muối tương dấm.
Hiển nhiên, chức năng của phòng bếp này chỉ dùng để nấu nước.
“Ninh Tĩnh.” Lần đầu tiên Tô Lương gọi thẳng tên của Ninh Tĩnh.
Thân ảnh màu xanh xuất hiện ở hành lang: “Chuyện gì?”
“Huynh qua nhà Bạch đại nương mượn dao phay, vay thêm chút dầu và muối, nếu có gia vị nào khác thì mỗi thứ vay một ít về đây.” Tô Lương dặn.
Cô chỉ lấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp nhà Tô Đại Cường về.
Ninh Tĩnh mang về rất nhiều lê, cô cũng đã ăn thử, mọng nước ngon ngọt, nhưng không thể ăn thay cơm được.
“Vay, phải trả.” Ninh Tĩnh nói.
“Vậy mua đi!” Tô Lương nhớ tới chuyện mình có cầm một xâu tiền về, vì thế bảo Ninh Tĩnh vào phòng cô lấy.
Một lát sau, Ninh Tĩnh cầm một chiếc ô màu đen bước vào cơn mưa xối xả.
Tô Lương lấy một chút bột mì trắng, hai quả trứng, định làm bánh nướng áp chảo. Cô muốn ăn tinh bột, nếu không cô có cảm giác mình sắp tụt huyết áp ngất xỉu đến nơi rồi.
Vừa mới quấy bột xong thì Ninh Tĩnh trở về.
Thấy hắn xách mọt cái giỏ trúc nặng trịch đi vào bếp, Tô Lương đột nhiên có dự cảm không tốt.
Dù sao thì dao phay với gia vị đâu cần phải dùng giỏ xách nặng như thế…
Sau đó, lập tức nhìn thấy: Hai cây cải trắng, ba củ cải trắng, bốn củ cà rốt, một bát giá đỗ, một nắm táo đỏ, còn có hai loại rau dại mà Tô Lương không biết tên.
Ninh Tĩnh lấy dao phay và mấy thứ gia vị dầu muối linh tinh ra đưa cho Tô Lương.
Tô Lương nhíu mày hỏi: “Cái đống này hết bao tiền đấy?”
“Hết chỗ kia.” Ninh Tĩnh trả lời.
Tô Lương cạn lời. Nhưng cô không biết giá cả hàng hóa ở thế giới này thế nào nên cũng không chắc là Ninh Tĩnh có bị hố không.
“Trước kia huynh đều có người hầu hạ à?”
Ninh Tĩnh gật đầu: “Ừ.”
Thảo nào, chẳng có tí thường thức nào về cuộc sống. Cho dù muốn mua đồ ăn thì cũng không thể tiêu sạch tiền thế chứ, lỡ có việc cần dùng gấp thì sao?
“Cần giúp gì không?” Ninh Tĩnh hỏi.
“Huynh nhóm lửa đi.” Tô Lương đặt đồ ăn vào một góc, định ăn xong sẽ sắp xếp lại.
Một lát sau, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập trong bếp, Tô Lương đen mặt đuổi Ninh Tĩnh ra ngoài.
Đáng ra cô không nên chờ mong gì vào mỹ nam luôn sống an nhàn này mới phải!
“Xin lỗi.” Ninh Tĩnh đứng ở cửa, lau bụi than dính trên trán.
“Huynh đi nghĩ xem nên làm thế nào để kiếm ra tiền đi!” Tô Lương tức giận nói.
Muốn kết bạn sinh sống mà đồng đội này khó ở chung quá!
Tuy rằng không quen sử dụng bếp lò đắp bằng đất thời cổ nhưng Tô Lương vẫn làm ra một bữa cơm trưa tươm tất. Kiếp trước, cô sống độc lập từ nhỏ nên đây là kỹ năng cơ bản.
Bánh rán trứng củ cải bào sợi, thịt xông khói xào, rau trộn, cháo gạo táo đỏ.
Ninh Tĩnh ăn đến món nào lại gật đầu một cái, tỏ vẻ hài lòng với khả năng nấu nướng của Tô Lương.
Xét thấy Ninh Tĩnh chủ động đề nghị sẽ rửa bát, Tô Lương không khỏi có cái nhìn khác về hắn một chút.
Không có thường thức về cuộc sống nhưng thái độ cực kỳ tốt.
Chỉ là, sau khi Tô Lương nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền ra từ phòng bếp thì không nhịn được trợn trừng mắt…
Mà điều khiến Tô Lương càng cạn lời hơn đó là, Ninh Tĩnh còn chịu khó rửa sạch tất cả thực phẩm, bao gồm cả đống lê hái về từ nhà Tô Đại Cường.
Cô cố gắng giữ vững nụ cười trên môi, nói cho Ninh Tĩnh biết, thực phẩm đã mang đi rửa rồi thì thời hạn sử dụng sẽ ngắn lại.
“Cô định đánh ta.” Ninh Tĩnh thả ống tay áo xuống, nhìn vào mắt Tô Lương là lập tức hiểu ngay tâm tình cô lúc này.
Đầu Tô Lương đầy vạch đen: “Nếu ta rời đi, huynh không có tiền, lại chẳng biết làm gì, thì sống thế nào?”
Ninh Tĩnh nghĩ một chút, trả lời: “Ta có thể chép sách kiếm tiền cho người ta.”
“Được rồi.” Tô Lương hoàn toàn chẳng có gì để nói nữa.
“Rốt cuộc cô từ đâu tới?” Ninh Tĩnh tiếp tục đề tài bị cắt ngang bởi bữa cơm trưa nay.
“Giống như huynh không biết tại sao mình lại có năng lực khác người, thì ta cũng chẳng biết tại sao ta lại tới đây, biến thành người khác thế này.” Tô Lương thản nhiên đáp: “Ta đến từ một thế giới khác thế giới này rất nhiều, có nói huynh cũng không biết đâu.”
Ninh Tĩnh gật đầu: “Cô biết võ công, cũng biết y thuật, lúc đầu cô làm gì?”
“Ta là đại phu, cũng là quân nhân.” Tô Lương đáp.
“Ở thế giới của cô, nữ tử cũng có thể tòng quân à? Cũng có thể xuất đầu lộ diện làm đại phu sao?” Ninh Tĩnh hỏi.
Tô Lương gật đầu: “Phải. Nam nữ ngang hàng nhau, có thể làm những chuyện mà đối phương có thể làm.”
Ninh Tĩnh có chút đăm chiêu: “Thế chẳng lẽ nam nhân cũng có thể sinh con à?”
Tô Lương: “…” Tư duy của vị thần côn này thực phong phú…
“Hy vọng có cơ hội tới xem một chút.” Ninh Tĩnh cũng không hỏi sâu xa gì thêm.
Hai người ai về phòng người nấy, Tô Lương định sắp xếp lại tin tức ngày hôm nay cô biết tới, suy tính một chút cho chuyện sau này.
Nhưng trời mưa lạnh, sau khi chui vào chăn rồi thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mưa đến chạng vạng mới dừng, ánh chiều tà một lần nữa nhuộm đỏ bầu trời.
Tô Lương mở cửa phòng ra, chỉ thấy Bạch Tiểu Hổ cắp một cái rổ chạy vào.
“Ninh tẩu tử, đây là gà rừng mà Ninh công tử mua của nhà ta, đã giết mổ sạch rồi đấy!” Bạch Tiểu Hổ đưa rổ cho Tô Lương, bên trong có một con gà rừng đã làm sạch.
Tô Lương sửng sốt một chút, lại nghe Bạch Tiểu Hổ cười hì hì nói: “Ta nghe bà nội ta nói, Ninh công tử rất thương tẩu! Mua gà rừng rồi còn trả thêm tiền nhờ cha ta giết mổ cho nữa, chắc hẳn là sợ tẩu vất vả.”
Tô Lương cũng không quan tâm lắm chuyện cả nhà Bạch đại nương đều cho rằng hẳn cô sẽ là người phải giết gà, dù sao Ninh Tĩnh xinh đẹp như hoa, chẳng thể nào phù hợp với việc thô bạo như giết gà được.
Nhưng cô đã hiểu lầm Ninh Tĩnh. Tuy rằng hắn không nên tiêu hết sạch tiền như thế nhưng trong lòng hắn vẫn biết mua thứ này thứ kia. Vẫn còn cứu được!
“Cảm ơn Tiểu Hổ.” Tô Lương lấy gà rừng ra, lại nhét vào nửa rổ lê mà Ninh Tĩnh đã rửa sạch.
Bạch Tiểu Hổ vừa mừng vừa sợ: “Ta biết! Đây là lê của nhà Tô Tiểu Minh, là lê ngon nhất ở thôn chúng ta, giá bán được cũng cao hơn nhà khác!”
Nhà nông trồng được cây ăn quả, hễ có trái sẽ mang bán đổi lấy tiền, con cái trong nhà cũng chẳng dám cho ăn.
“Cảm ơn Ninh tẩu tử!” Bạch Tiểu Hổ ôm rổ chạy biến.
Tô Lương đang nghĩ xem nên chế biến gà rừng này thế nào thì chợt nghe thấy tiếng Ninh Tĩnh ở sau lưng: “Cô còn muốn đi nữa không?”
Đã trao đổi với nhau bí mật lớn nhất của mình, Tô Lương hỏi thẳng Ninh Tĩnh: “Huynh có biết Tô Lương vốn định đi đâu không?”
Ninh Tĩnh lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Tô Lương nhớ tới cái đồng tâm kết có chữ “Vân” kia, than khẽ một tiếng: “Ta không phải cô ấy, không có nơi nào để đi, cũng chẳng có người muốn tìm.”
Cô độc, không có điều bận tâm.
“Vậy thì tốt.” Ninh Tĩnh nói: “Ta muốn thuê cô làm việc cho ta.”
Đôi vợ chồng mới cưới trong mắt người ngoài thực tế chỉ là hai người xa lạ vừa mới quen nhau.
Tô Lương nhíu mày: “Huynh không có tiền, cho dù có chép sách cho người ta thì chắc cũng chỉ đủ lo cơm áo gạo tiền cho bản thân mình thôi.”
Cô có thể hành nghề y kiếm sống, một mình tự lo được, nhưng trước tiên cần phải tìm hiểu quy tắc của thế giới này đã.
“Ta có.” Ninh Tĩnh gọi Tô Lương đi theo mình.
Chờ vào phòng hắn rồi, Tô Lương chỉ thấy Ninh Tĩnh mở ra một cái hòm gỗ có khóa.
Lập tức cô bị lóa mắt.
Ngọc ngà châu báu, long lanh sáng lòa, thứ nào cũng đều rất quý giá.
“Thế sao huynh còn nói huynh không có tiền? Chỗ này chỉ cần mang đi bán thì thoải mái cho huynh sống mà chẳng cần làm gì.” Tô Lương tỏ vẻ khó hiểu.
“Không bán được, sẽ dẫn tới phiền phức.” Ninh Tĩnh lắc đầu.
Tô Lương hiểu ý. Đồ quý nào cũng đều có chủ nhân, một khi xuất hiện ra bên ngoài, người giống như Niên Cẩm Thành rất nhanh có thể tìm tới.
“Huynh muốn dùng cái đống bảo bối không thể bán này để thuê ta nấu cơm giặt giũ cho huynh á?” Tô Lương cạn lời.
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Làm việc. Không phải nấu cơm giặt giũ.”
“Việc gì?” Tô Lương hỏi lại.
“Cô biết võ công, lại biết y thuật, có dũng khí, có thể giúp ta cứu người hoặc là ngăn trở kẻ muốn giết người.” Ninh Tĩnh giải thích.
“Huynh có thể tìm cao thủ hoặc danh y hỗ trợ mà, có gì khó đâu?” Tô Lương hỏi.
“Phải. Nhưng để tìm được một người hợp tác không coi ta là quái vật, về sau cũng không sinh ra mưu đồ gì khác thì lại rất khó.” Ninh Tĩnh đáp.
Tô Lương hiểu được, Ninh Tĩnh coi cô là kiểu người giống như hắn.
Cũng đúng là như thế.
Ít nhất Tô Lương sẽ không bán đứng Ninh Tĩnh, nếu là người khác thì chưa chắc. Chuyện này mà lộ ra ngoài, chỉ sợ Ninh Tĩnh sẽ chẳng còn được sống yên ổn nữa.
Ngọc ngà châu báu quý giá và đẹp đến cỡ nào thì cô cũng không bán rẻ tương lai của mình chỉ vì mang mấy thứ này đi bán rồi rước về một đống phiền phức. Tiền thuê chỉ là thứ yếu.
Quan trọng nhất là, việc này liên quan tới tính mạng người khác, phải xử lý cẩn thận. Một khi nhận lời thì phải làm hết sức, không thể dễ dàng đổi ý hoặc sơ sẩy làm chậm trễ được.
“Để ta nghĩ một chút.” Tô Lương không lập tức cho câu trả lời ngay.