Chương 13: Ngả bài (2)
Tô Lương dùng ngón tay chỉ vào trán mình theo bản năng: “Ý huynh là, huynh có thể nhìn thấy hả? Sương đen thật hả?”
Ninh Tĩnh gật đầu: “Phải. Ta thấy mi tâm người nào xuất hiện sương đen thì trong vòng ba ngày tiếp theo, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Từ phi, ta ra tay can thiệp.”
“Khoan khoan, bây giờ huynh cũng thấy mi tâm ta có sương đen ấy hả?” Tô Lương tỏ vẻ, nếu lời Ninh Tĩnh nói là thật thì việc cô xuyên không tới đây cũng không ly kỳ bằng chuyện này.
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không có. Ta vốn tưởng đám thân thích kia muốn giết cô, sau mới hiểu, mi tâm cô chợt hiện sương đen là cô động sát tâm với chúng.”
Tô Lương ngưng mắt.
Lúc đó, Ninh Tĩnh nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau đó nói ấn đường cô biến thành màu đen, vừa đúng lúc cô quyết định sẽ đi tìm đám thân thích kia báo thù giúp nguyên chủ.
Thảo nào, Ninh Tĩnh lại theo chân cô đến nhà Tô Đại Cường. Chắc hắn nghĩ cô sẽ bị đám thân thích kia giết chết?
Có chuyện càng làm Tô Lương kinh ngạc hơn: “Huynh không chỉ nhìn ra người sắp chết mà còn nhận ra được người sắp giết người hả? Sương đen của hai loại người này có gì khác nhau không?”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không khác gì cả.”
“Trong ba ngày gần đây huynh có gặp Tô Lương kia không?” Tô Lương đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nếu trong vòng ba ngày gần nhất Ninh Tĩnh đã gặp nguyên chủ, chẳng lẽ mi tâm nguyên chủ không xuất hiện sương đen ư?
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ta chỉ gặp nàng ta một lần, cách đây năm ngày, lúc đó không thấy có gì.”
“Nói thế tức là, nếu ta định giết người hoặc sắp chết, huynh có thể nhìn ra được à?” Tô Lương đăm chiêu: “Sương đen ở mi tâm của ta đã mất, là do ta thay đổi ý định, không muốn để gia đình sài lang kia chết một cách dễ dàng, cũng nhờ có huynh nhắc ta đúng lúc.”
“Không phải tất cả trường hợp ta đều nhìn ra được. Từng có cao tăng nói với ta rằng, người sắp chết bị ta nhìn thấy có sương đen đều là những người chưa đến lúc phải chết, nên ra tay cứu giúp. Mà kẻ sắp giết người bị ta nhìn thấy, cũng là những người không nên dính máu tươi, cũng nên ra tay ngăn cản.” Ninh Tĩnh đáp.
“Nghe quái đản vậy? Vậy những người mà bị huynh nhìn thấy mi tâm có sương đen ấy đều được huynh giải quyết xong hết à? Có ai không thể cứu được hoặc không thể ngăn được không?” Tô Lương hỏi.
Nói là cô không nên dính vào máu tươi ư? Cô thì lại cho rằng, đây là ý trời muốn cả nhà Tô Đại Cường sống để đền tội chứ không phải được chết để giải thoát.
Ninh Tĩnh khẽ thở dài một tiếng: “Đương nhiên là có.”
“Huynh nghĩ thế nào về năng lực này của mình? Huynh thực sự tình nguyện đi cứu những người không liên quan tới mình thế sao?” Tô Lương nhìn Ninh Tĩnh, hỏi.
Ninh Tĩnh im lặng, Tô Lương còn tưởng hắn sẽ không trả lời câu hỏi này thì lại thấy hắn lắc đầu: “Ta từng cảm thấy, đây là gông xiềng, ta không có nghĩa vụ phải làm gì đó cho những người ta không quen biết, vì thế ta đã dùng miếng vải đen bịt kín mắt của mình lại, thà rằng làm người mù để chống lại ý trời. Cho đến khi, mẫu thân ta mất trong khi ta không nhìn thấy gì.”
Tô Lương nhíu mày, cô thấy trong mắt Ninh Tĩnh có sự bi thương nhưng cố đè nén.
“Ta không được gặp mẹ lần cuối, cũng không biết mi tâm bà ấy có sương đen hay không. Bà ấy để lại cho ta một bức di thư, bảo ta không nên coi mình là quái vật, đây là thứ mà ông trời tặng cho ta, nên làm hết sức mình, mới không thẹn với lương tâm. Nếu không… nếu không thể nhìn thấy những người cực khổ vô tội thì sao có thể biết được người ta sẽ gặp nguy hiểm.” Giọng Ninh Tĩnh trầm thấp.
Tô Lương cảm thấy mẹ của Ninh Tĩnh rất lương thiện, nhưng lời bà ấy nói cũng rất đúng, dị năng đặc biệt như thế này nếu không dùng, cũng không biết một ngày nào đó sẽ mất đi.
Hôm nay không cứu một người qua đường vốn không nên chết, có lẽ ngày mai cũng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn người thân của mình chết đi.
Vận mệnh đã được ban tặng như thế, sớm phải tận dụng cho tốt mới đúng chứ.
Có lẽ Ninh Tĩnh phải cứu một trăm người không liên quan gì tới mình thì may ra mới có cơ hội dùng đặc thù năng lực của mình cứu một người mà mình để ý hoặc bạn bè.
Người trước, cần trả giá rất nhiều.
Nhưng người sau, là vô giá.
Tô Lương còn tưởng Ninh Tĩnh sẽ nói ra bí mật mình là hậu nhân của gia tộc tạo phản họ Cố kia, không ngờ lại là một bí mật mà cô không thể tưởng tượng nổi.
Mỹ nam, lại là một “thần côn” chân chính, nghĩa tốt.
Có lẽ người khác nghe xong sẽ cảm thấy Ninh Tĩnh bị điên, nhưng sau khi Tô Lương đã trải qua chuyện xuyên không thì lại chẳng hề hoài nghi chuyện này một chút nào.
Giống như, bản thân Ninh Tĩnh cũng không hề ngạc nhiên hay khiếp sợ về chuyện linh hồn bên trong Tô Lương đã thay đổi.
Nếu Ninh Tĩnh đã thẳng thắn như thế, Tô Lương cũng tạm thời thả lỏng cảnh giác: “Vậy huynh muốn hỏi ta chuyện gì?”
Ninh Tĩnh nhìn thoáng qua bốn miếng bánh trước mặt, nhíu mày thu lại tầm mắt, môi mỏng khẽ mở: “Cô có biết nấu ăn không?”