Chương 12: Ngả bài (1)
Khi Tô Lương và Ninh Tĩnh một trước một sau đi qua cầu gỗ, trở lại nhà họ Ninh ở bên kia bờ suối thì biến cố xảy ra ở nhà Tô Đại Cường đã nhanh chóng lan truyền khắp thôn.
Ba chữ “Khế lao động”, cùng với chuyện “Ngay sau hôm thành thân với Tô Lương, sức khỏe Ninh Tĩnh đã tốt trở lại” và “Tô Lương xuất giá mà không có cả quần áo để thay” đã trở thành đề tài bàn tán.
Tô Đại Minh ham đánh bạc, cả thôn này đều biết.
Không ít người ghen tị với chuyện nhà Tô Đại Cường có tiền, hoặc có vài người không ưa khi thấy cả nhà kia ngồi mát ăn bát vàng luôn thì thầm sau lưng rằng: “Nhà họ Tô sớm muộn gì cũng bị Tô Đại Minh làm cho lụn bại”.
Câu này cuối cùng cũng thành sự thật.
Chờ đến khi Lý Chính của thôn nghe được chuyện chạy tới thì Râu Cá Trê đã trói cả nhà Tô Đại Cường lại, chuẩn bị mang đi rồi.
Lý Chính không dám đắc tội với Hồ Nhị gia có thế lực rất lớn ở trấn trên nên cũng chỉ hòa giải đôi câu cho có.
Râu Cá Trê cũng không đùa cợt, lấy ra biên lai vay nợ của Tô Đại Minh và khế lao động của một nhà Tô Đại Cường.
Lý Chính không ngừng thở dài nhưng cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
Dính vào bài bạc và vay nặng lãi thì tan cửa nát nhà chỉ là chuyện sớm muộn.
Loại chuyện thế này, cho dù có báo lên quan thì cũng không có kết quả gì.
Lý Chính hỏi Râu Cá Trê định xử lý căn nhà của Tô Đại Cường thế nào, Râu Cá Trê nói hắn đã có sắp xếp cả rồi.
Mưa to trút xuống, rất nhiều người dân từ ngoài đồng trở về đều chính mắt thấy cả nhà Tô Đại Cường bị người của Râu Cá Trê dùng roi quất mạnh, lùa đi không khác gì lùa heo.
Tiếng khóc thê lương của mẹ con Từ thị và Tô Tiểu Điệp vang khắp nửa thôn.
Tô Lương đứng bên bờ suối lạnh lùng nhìn theo, đến tận khi không còn thấy gì nữa mới xoay người trở về.
Bạch Tiểu Hổ lại chạy sang, đến trước mặt Tô Lương, vỗ ngực: “Bà nội ta bảo ta ra xem có tỷ không, sợ tỷ cũng bị Hồ Nhị gia ở trấn trên bắt đi!”
Tô Lương mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm, ta không sao.”
Bạch Tiểu Hổ lại lập tức chạy biến.
Tô Lương quay về sân, thấy Ninh Tĩnh ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, sườn mặt đẹp như vẽ.
Cô đang định vào bếp xem có thể nấu gì cho bữa trưa, lại chợt nghe Ninh Tĩnh gọi tên cô.
Lúc ngồi xuống, Tô Lương đã đoán được sau đây sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cô không phải Tô Lương.” Ánh mắt lạnh bạc của Ninh Tĩnh dừng trên mặt Tô Lương, không hề quanh co lòng vòng.
Tô Lương hỏi: “Huynh có vẻ rất hiểu biết ta nhỉ?”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không phải. Nếu cô vốn là như thế này thì đã không có chuyện sẽ bị đám người nhà kia nhốt lại rồi.”
Tô Lương nhướn mắt, không hề phản bác.
“Tô Lương kia đã chết.” Ninh Tĩnh vẫn nói bằng giọng khẳng định. Nhà Tô Đại Cường giết Tô Lương vào ngày hôm qua. Chuyện này nghe thì có vẻ không thể tin được, nhưng đây chắc chắn không phải cô nương yếu đuối, đau khổ từng cầu cứu Ninh Tĩnh lúc trước.
“Phải.” Tô Lương không phủ nhận. Trên đầu cô không có vết thương nhưng lại mất hết ký ức, có lẽ có thể lừa được người khác nhưng không lừa được Ninh Tĩnh.
“Cô, sao lại biến thành nàng ta?” Ninh Tĩnh bày ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng lời này lại khiến Tô Lương cảm thấy hơi ngoài ý muốn.
Ninh Tĩnh chắc chắn thân xác này là Tô Lương, linh hồn thì thay đổi, hắn đã phát hiện ra chuyện kinh thế hãi tục này lúc ở nhà Tô Đại Cường rồi, nhưng vẫn không hề biểu hiện ra vẻ khác thường nào, giờ hỏi cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Đừng nói tới việc nhìn thấy Tô Lương sẽ sợ hãi như nhìn thấy ma, hắn thậm chí còn chẳng hề kinh ngạc chút nào.
Tô Lương im lặng. Người đàn ông này không đơn giản, mà bí mật của cô tốt nhất không nên nói cho bất kỳ ai, trừ phi cực kỳ tin tưởng nhau, hoặc có đủ lợi thế để kiềm chế lẫn nhau.
“Huynh muốn biết bí mật của ta thì phải mang bí mật lớn nhất của huynh ra trao đổi mới được.” Sắc mặt Tô Lương rất bình tĩnh.
Kỳ thật, bí mật của cô đã bị Ninh Tĩnh nhìn rõ ràng hơn nửa rồi, giờ cô cũng chỉ có thể nói cô là ai và sao lại xuyên không tới đây thôi.
Sau đó, cô sẽ trả lời là: “Ý trời như thế, không phải do người”.
Bởi vậy, từ chối trao đổi với nhau cũng không có lợi cho cô, không bằng nhân cơ hội này tìm hiểu kỹ hơn về Ninh Tĩnh.
“Bí mật lớn nhất của ta…” Ninh Tĩnh cụp mắt.
Im lặng hồi lâu.
Tô Lương chờ đến mức bụng cũng bắt đầu sôi ùng ục: “Nếu huynh không muốn nói thì cũng đừng hỏi ta nữa.”
“Ta nói ấn đường của cô biến thành màu đen, mấy ngày tới sẽ dính nạn đổ máu, là thật.” Ninh Tĩnh nói.
Tô Lương mờ mịt không hiểu: “Ý huynh là, bí mật lớn nhất của huynh, là huynh là một “thần côn” hàng thật giá thật ấy hả?”
Có cần bẻ lái đến mức này không?
Mày đẹp của Ninh Tĩnh hơi nhăn: “Thần… côn… nghĩa là gì?”
“Không quan trọng.” Tô Lương lắc đầu: “Giải thích đi, sao đó lại là bí mật lớn nhất của huynh?”
“Từ nhỏ ta có thể nhìn thấy trên mi tâm người sắp chết có một đám sương đen.” Ninh Tĩnh đáp.