Chương 10: Khế ước làm thuê (1)
Tô Lương vung rìu lên, lạnh lùng nhìn Râu Cá Trê: “Ta không phải.”
Râu Cá Trê không ngờ Tô Lương nhìn gầy guộc yếu ớt như này mà lại dám phản kháng, nâng tay lên ngăn người của mình đang định xông tới, cười như không cười hỏi: “Ngươi không phải cái gì?”
“Ta không phải muội muội của Tô Đại Minh.” Tô Lương đáp.
Râu Cá Trê dẫn theo sáu tên tùy tùng cao lớn, ai nấy đều cầm gậy, rất khó đối phó. Huống hồ, nhóm người này tới là vì Tô Đại Minh, Tô Lương muốn nhìn bọn họ gây hấn với nhau hơn.
“Phải! Nàng ta là muội muội của ta! Muội muội ruột luôn đấy! Hồ Nhị gia hãy mang nàng ta đi gán nợ đi!” Tô Đại Minh lúc này đã phản ứng lại.
Râu Cá Trê đi tới giẫm mạnh lên hòn đá trên lưng Tô Đại Minh, hừ lạnh: “Đã hẹn hôm nay trả nợ, thế mà ông đây lại nghe nói ngươi đi đánh bạc đúng không? Có tiền đi đánh bạc nhưng không có tiền trả ông đây hả? Ngươi đi hỏi mười dặm thôn làng quanh đây xem, dám quỵt tiền của ông đây sẽ có kết cục như thế nào?”
Sắc mặt Tô Đại Minh trắng bệch: “Không phải hôm qua ta đã cho người mang thư tới, xin Hồ Nhị gia lại hoãn cho thêm ba ngày…”
Hoãn ba ngày, vừa vặn khớp với kế hoạch của nhà Tô Đại Cường, sau khi Tô Lương xuất giá ba ngày sẽ tới tìm Ninh Tĩnh đòi người.
Người đã bị chúng giết chết, mục đích chân chính là cần tiền.
Có thể thấy, khoản vay nặng lãi của Tô Đại Minh chính là bùa đòi mạng nguyên chủ.
Nguyên chủ chết không phải do Tô Tiểu Điệp lỡ tay mà là một vụ án giết người có mục đích.
“Ngươi cũng to gan, còn dám gửi thư cho ông đây xin hoãn cơ à, còn không dám tự mình tới nói chuyện, hại ông đây phải đích thân xuống đây thu nợ!” Râu Cá Trê đạp mạnh lên đầu Tô Đại Minh mấy cái liền.
Tô Đại Minh không trốn được, đau đến nhe răng trợn mắt: “Hay là lấy Tô Lương gán nợ đi! Nó xinh xắn thế, nhất định có thể bán được giá tốt!”
Râu Cá Trê híp mắt, lại nhìn về phía Tô Lương: “Cô nói cô không phải em gái của Tô Đại Minh, thế sao cô lại ở nhà hắn? Bọn họ ra thế này là do cô làm à?”
“Ta chỉ là họ hàng của chúng, từng ở nhờ nơi đây, hôm qua đã gả ra ngoài rồi. Chính xác mà nói, hôm qua đã bị bọn chúng bán đi, hôm nay về đây lấy đồ.” Thần sắc Tô Lương vẫn thản nhiên.
“Cô đã là cô nương của nhà này, Tô Đại Minh không trả được thiền, thế thì cô trả! Ông đây không quan tâm cô đã gả ra ngoài hay thế nào hết!” Râu Cá Trê vẫy tay, hai gã đàn ông đi về phía Tô Lương.
Trong nháy mắt, hai tên bị rìu đập xuống lưng, lập tức khom người, mồ hôi lạnh túa ra.
Sắc mặt Râu Cá Trê biến đổi: “Đanh đá phết! Lên, bắt lấy nàng ta!”
Nhưng Râu Cá Trê vừa mới nói xong, đám tay chân sau lưng còn chưa kịp tiến lên thì đã thấy hắn đột nhiên nhắm mắt ngã uỵch xuống đất, toàn thân co giật.
“Nhị gia lại phát bệnh rồi!”
*
Trong sân lập tức hỗn loạn, đám thuộc hạ của Râu Cá Trê đều xúm vào quanh hắn, ai nấy đều hoang mang lo sợ.
“Tránh ra.” Giọng nói trầm tĩnh của thiếu nữ vang lên sau lưng, đám thuộc hạ dạt sang theo bản năng, đến khi hoàn hồn thì Tô Lương đã đến bên cạnh Râu Cá Trê.
“Ngươi định làm gì?”
Đám thuộc hạ xông lên định bắt Tô Lương.
“Bụp!”
“A!”
“Ái”
“Ai thế?”
Đám người sắp tới gần Tô Lương đều bị một vật thể hình cầu nện vào người, quay đầu lại, lúc này mới nhận ra trên cây còn có một người nữa.
Một nửa đám người tiến tới vây quanh thân cây lê, một nửa khác định tiếp tục bắt Tô Lương, nhưng rất nhanh đều bị ném lê vào người.
Tô Lương lấy kim thêu của nguyên chủ ra, lấy cây kim dài nhất, ngưng mắt, sau đó đâm vào huyệt Nhân trung của Râu Cá Trê!
“Ngươi làm gì Nhị gia thế hả?”
“Cút ngay!”
“Nhị gia!”
*
Tô Lương rút kim ra, cầm rìu rời khỏi vòng vây.
Người nhà Tô Đại Cường vốn không thể động đậy, thấy thế thì ánh mắt lập tức khôi phục lại thần thái.
“Tiện nhân kia hại chết Nhị gia rồi kìa!”
“Tiểu tiện nhân, ngươi điên rồi à?”
“Ngươi chết chắc rồi!”
Tô Lương chỉ cảm thấy quá ồn ào.
Sau khi Râu Cá Trê bị Tô Lương đâm một kim, đám tay chân cũng chẳng bận tâm tới Ninh Tĩnh nữa, đều xúm lại quanh hắn ta.
“Khóc tang đấy à? Mau tránh ra cho ông!” Râu Cá Trê đẩy ngã hai tên thuộc hạ, nhanh nhẹn đứng lên, nhìn chằm chặp Tô Lương hồi lâu, sau đó chắp tay thở dài: “Không ngờ cô nương lại là người thâm sâu không lộ, cô tuyệt đối không phải muội muội của Tô Đại Minh rồi, vừa rồi đã đắc tội cô.”
Không chỉ thuộc hạ của Râu Cá Trê trợn mắt há mồm mà cả nhà Tô Đại Cường cũng như bị sét đánh trúng.
“Ông nội ta là đại phu, học được một chút linh tinh thôi.” Tô Lương thản nhiên đáp lời.
Râu Cá Trê đã bị động kinh nhiều năm nay, chưa bao giờ khôi phục nhanh như lần này, nghe vậy thì càng khách khí hơn với Tô Lương: “Nếu cô nương có cách gì chữa khỏi được bệnh của ta, tiền bạc có thể thương lượng.”
“Nó… Sao nó biết chữa bệnh chứ?” Tô Tiểu Điệp vẫn luôn ghen tị với dáng người của Tô Lương cảm thấy tức điên: “Nó lừa người đấy!”
Râu Cá Trê nhíu mày: “Làm con mụ béo kia ngậm cái miệng thối vào cho ông!”
Lập tức có tên tùy tùng đi tới, cởi tất thối dưới chân nhét vào miệng Tô Tiểu Điệp.
Lại có người nhắc nhở Râu Cá Trê là còn người ở trên cây.
Lúc này Râu Cá Trê mới để ý tới Ninh Tĩnh, hơi sửng sốt một chút. Dung mạo và khí chất như thế kia, chắc chắn không phải người bình thường.