Chương 1: Thành thân (1)
Ngày Mười lăm tháng Bảy, nên cúng bái, kỵ cưới gả.
Thôn Tô gia nằm ở khu vực Trung Bộ của nước Càn đang vào vụ chính thu.
Bóng tối buông xuống, một chút ráng hồng của hoàng hôn cũng theo đó biến mất trong màn đêm đen.
Những người nông dân đã lao động vất vả cả một ngày trời lúc này cũng túm năm tụm ba đi trên đường, người dắt trâu, người kéo xe, có người lại vác bao trên vai, cùng nhau trở về nhà.
Đột nhiên có tiếng kèn bầu* vang lên làm lũ chim bay nháo nhác ra khỏi tổ, dân chúng đều dừng chân nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chú thích:
*Kèn bầu: Hay còn gọi là kèn sorna, kèn loa, kèn bóp… Là loại nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám tang, trong hội hè phổ biến của một số dân tộc trên thế giới, đặc biệt là ở khu vực châu Á.
Chỉ thấy một chiếc kiệu nhỏ có gắn hoa đỏ xộc xệch trên nóc được hai người đàn ông nâng lên, bước chân run rẩy, vội vã đi về đầu thôn phía đông.
Bà mối trang điểm lòe loẹt hấp tấp chạy theo đằng sau, trên mặt không quên treo nụ cười giả tạo đầy chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua chẳng khác gì cái mặt nạ gỗ được vẽ bằng thứ màu nước rẻ tiền ở hội miếu làng.
Lại có thêm một người nữa đuổi theo chiếc kiệu, vừa chạy vừa thổi kèn bầu, cổ như bị người ta bóp nghẹt nên khúc nhạc được thổi lên nghe vô cùng lạc nhịp.
“Nhà nào mà lại chọn hôm nay để cưới xin thế này? Không sợ xui xẻo à?”
“Còn có thể là ai nữa? Ninh công tử đấy! Thấy bảo sắp chết rồi, cưới vợ để xung hỉ.”
“Tô Đại Cường chỉ vì mười lượng bạc mà bán cháu gái mình thật đấy à?”
“Đúng là bán cháu gái, nhưng không phải cháu gái ruột nhà lão ấy đâu!”
“Thế là…”
“Cô cháu gái mà năm ngoái tìm tới nhà lão ấy xin ở nhờ ấy!”
“Cô bé Tô Lương ấy hả? Nói thật, cô bé này đúng là xui xẻo!”
*
Chiếc kiệu phát ra âm thanh cọt cà cọt kẹt, cuối cùng cũng dừng lại trước khi gãy rời ra.
Bà mối đập cửa rầm rầm, chờ mãi không thấy có người trả lời thì mặt già xụ xuống làm cho phấn trát trên xương gò má cũng rơi xuống lả tả, nói thầm: “Không phải đổi ý rồi đấy chứ?”
Cùng với tiếng kèn bầu đinh tai nhức óc, bà mối ngả người về phía trước, giơ cao tay lên, ai ngờ cánh cửa đột nhiên bị mở ra khiến bà ta mất điểm tựa ngã nhào vào bên trong, cắm mặt xuống đất.
Lại vội vàng đứng lên, nụ cười mới nhếch lên được một nửa đã bị ném một cái túi nặng trịch vào người.
“Ái!” Bà mối bị đau, hít vào một hơi, cầm lấy cái túi mở ra xem, nụ cười lập tức ngoác đến tận mang tai: “Tân nương tử đến rồi, mau tranh thủ giờ lành bái đường đi!”
“Cút!” Ông lão gầy gò nghiêm mặt rít lên một tiếng qua kẽ răng.
Bà mối lùi ra ngoài, dẫn người thổi kèn bầu và hai người nâng kiệu lập tức chạy biến.
Ông lão nhìn chằm chặp vào chiếc kiệu rách nát trước cửa nhà, nắm tay siết lại, hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa vào.
Bà mối ôm túi tiền chạy sang phía tây thôn, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập ở sau lưng thì sợ tới mức nhảy ngay vào bụi cây ven đường. Lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người một ngựa lao vút như bay về phía đông thôn.
Chỉ một bóng dáng mơ hồ thôi mà đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không rét mà run, câu chửi đã chực ra tới miệng bà ta lại bị nuốt ngay vào.
*
Tô Lương mở bừng mắt, nhìn xung quanh tối đen như mực, trực giác mách bảo cô đã tới âm tào địa phủ rồi.
Cô nhớ rõ là mình còn chưa đi qua cầu Nại Hà.
Là một tri thức có xuất thân từ gia tộc Trung y nhưng lại đi theo con đường binh nghiệp, cô còn nghĩ tới việc chút nữa sẽ thử phân tích thành phần trong canh Mạnh Bà…
Nghĩ thế, Tô Lương dần bình tĩnh lại. Chết rồi thì chẳng thể sống lại được nữa, đành phải chấp nhận thôi, cứ ngồi đây chờ nhân viên của Địa phủ tới dẫn qua cầu Nại Hà, đi chuyển thế đầu thai vậy.
Chợt rèm vải bay lên phất phơ, gió đêm hơi lạnh.
Tô Lương hắt hơi một cái, muốn vén rèm lên xem bên ngoài có phải điện Diêm La hay không.
Sượt qua tấm rèm, túm được một bàn tay, hình như còn rất ấm.
Cô không khỏi kinh ngạc, ở Địa phủ mà cũng có người sống sao?
Chiếc kiệu vốn không chắc chắn, cô chỉ kéo nhẹ một cái là rèm cửa đã rơi xuống. Ngẩng đầu nhìn lên, ngoài bầu trời đen nhánh đầy sao ra thì còn có một người đàn ông đang đứng cách mình rất gần.
Hắn đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt mũi.
Nhưng mắt hắn thực sự rất đẹp! Giống như được ngưng kết thành từ những mảnh vụn ngôi sao, mặc dù rất lạnh nhưng lại đẹp kinh người.
“Xuống kiệu đi.” Giọng nói cũng rất êm tai.
Nhưng Tô Lương lại cảm thấy có chỗ nào sai sai…
Cô di chuyển ánh mắt nhìn xuống, đồng tử lập tức co lại. Cổ trang ư?
Tô Lương vẫn nắm chặt tay người đàn ông đang đứng bên ngoài kiệu bằng lớp rèm vải, nhất thời trố mắt quên cả buông ra, phát hiện chuyện có phần quái dị nên không khỏi bóp nhẹ hai cái.
Dù chưa tiếp xúc da thịt trực tiếp nhưng vẫn cảm thấy rất thích, khớp xương ngón tay thon dài, rất thích hợp để học đàn piano.
Không phải ma quỷ gì mà là người sống thật.
Trên mặt Tô Lương không có cảm xúc gì nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn: Cô còn sống ư? Có phải cô đã xuyên không rồi không?
“Hôm nay chúng ta thành thân, cần bái đường.” Người đàn ông lại nói, giọng rất hờ hững, chẳng khác nào hồ nước đóng băng giữa ngày đông giá rét.
Tô Lương: “…”
Con, bà, nó…
Ông lão có gương mặt nghiêm nghị kia chạy tới, kéo rèm kiệu lên, mạnh mẽ tách hai người ra, túm lấy dải lụa gắn cầu hoa, quát bảo Tô Lương cầm lấy một đầu.
Tô Lương lặng lẽ cầm chặt, chợt nghe ông ta nói một câu: “Công tử, canh giờ đã đến!”
Ông ta đè thấp giọng nhưng lại cố tình nhấn mạnh hai tiếng “canh giờ”, không biết đang ám chỉ cái gì.
Cách đó không xa hình như có tiếng vó ngựa truyền tới.
Tô Lương bị kéo ra ngoài, còn chưa nhìn rõ dáng vẻ vị công tử kia thì tầm mắt đã tối sầm, bị khăn voan trùm lên đầu che kín cả mặt lại.
“Nhấc chân.”
Tô Lương bước qua cửa, bị dắt đi về phía trước.
Nếu không phải cô đang mơ thì đúng là đã xuyên không rồi.
Nhưng cô lại không hề nhận được ký ức của nguyên chủ nên hoàn toàn không hiểu tình hình lúc này là như thế nào. Chỉ có một điều cô có thể chắc chắn đó là cơ thể này đang cực kỳ yếu ớt, không có sức lực, phản kháng hay chạy trốn đều không phải lựa chọn sáng suốt.
Bái đường cũng chẳng sao, chỉ cần chưa động phòng thì tất cả đều có thể thương lượng.
Nghĩ vậy, cô quyết định chờ làm rõ ràng tình thế rồi mới tính tiếp.