Kim Phượng Hoa Đình

Chương 18. Xúi giục

“Đây chính là hoàng quyền. Bệ hạ cũng không dễ dàng gì.”

Trong phút chốc tất cả sự phẫn nộ lẫn khí lực của An Hoa Cẩm như được trút bỏ hết. Nàng không còn là đứa trẻ ba tuổi không biết được trách nhiệm quan trọng của hoàng quyền. Năm đó hoàng cô mẫu cũng bị bệnh lâu không kém ông nội nàng và đại hoàng tử. Nghe đâu cả bệ hạ cũng bị bệnh cả tháng trời.

Nàng bưng chén trà trên tay, chậm rãi uống một ngụm, vẻ ghét bỏ: “Trà gì mà nóng thế.”

Cố Khinh Diễn nhìn nàng. Tiểu cô nương rất thông minh thấu đáo, chỉ cần một chút gợi ý đã hiểu ngay. Đối mặt với phải trái đúng sai, nàng tuy phẫn nộ nhưng không hề oán hận. Nàng hiểu nhà họ An là trung thần lương tướng, phải làm những việc mà trung thần lương tướng nên làm. Cho dù trúng Hồn Mai Cốt, cả nhà chỉ còn lại một mình nàng.

Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Trà này được bỏ vào giỏ ủ trước khi ta ra ngoài. Nàng để nguội rồi hãy uống.”

“Ta cứ uống đấy!”

Cố Khinh Diễn bật cười: “Không chịu nghe lời khuyên gì cả! Nàng nằng nặc đòi uống, rồi lại chê bỏng, đúng là khó hầu hạ.”

An Hoa Cẩm hừ một tiếng, uống sạch chén trà, đẩy chén ra, chất vấn hắn: “Vậy “Mỹ nhân đồ” kia là sao? Đừng nói với ta là huynh thực sự nhìn trúng ta nhé?”

Ngoại trừ lần nàng vừa gặp đã thích Cố Khinh Diễn từ ba năm trước thì hôm qua hai người mới chỉ gặp nhau lần thứ hai. Nàng không tin Cố Khinh Diễn sẽ nhìn trúng mình. Nếu đúng như vậy thì hắn sẽ không suýt chút nữa thì giết nàng. Thích một người sẽ mất hết lý trí, hắn nỡ lòng nào để cho nàng chịu nửa phần đau khổ?

Suy bụng ta ra bụng người thôi, cũng giống như nàng đối với Cố Khinh Diễn vậy: Dù ngoài miệng hay trong lòng cứ nói muốn đánh muốn giết, nhưng nhìn thấy hắn là lại không xuống tay được.

Cố Khinh Diễn cúi đầu giống như đang cân nhắc nên nói thế nào. Một lát sau hắn ngẩng đầu nhìn nàng cười nhẹ: “Để bệ hạ và trưởng công chúa yên tâm, giữa hai chúng ta phải có một người vừa ý người kia thì mới khiến cho bọn họ cảm thấy hôn ước này có hi vọng.”

An Hoa Cẩm gật đầu: “Thất biểu ca đang ở phủ họ An. Nếu huynh đã muốn đến bái phỏng nhà họ An, vậy thì cứ tiếp tục đi đi! Đúng lúc có thể nói với huynh ấy là ta không thích học mấy thứ lễ giáo khuê nghĩa gì đó. Dù có phải gả vào nhà họ Cố nhà huynh thì ta cũng sẽ không học. Để cho huynh ấy bỏ cuộc đi, đừng có quản ta nữa.”

Nếu hắn đã nói rằng nhận ngọc bội của hắn có thể sai khiến hắn làm việc, vậy thì vừa may Sở Nghiên có thể giao cho hắn rồi.

Nói xong nàng vén tấm rèm che lên, xoay người nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Cố Khinh Diễn vươn tay ra muốn kéo nàng lại nhưng không kéo được. Hắn đẩy rèm xe lên nhìn thấy nàng trong chớp mắt đã cưỡi lên lưng ngựa, nói với nàng: “Nàng muốn đi đâu?”

“Hoàng cung. Từ lúc vào kinh đến giờ ta vẫn chưa đi gặp bệ hạ và hoàng cô mẫu.” An Hoa Cẩm bỏ lại một câu nói, hai chân kẹp vào bụng ngựa, thúc ngựa đi về phía hoàng cung.

Cố Khinh Diễn nhìn nàng một người một ngựa xa dần như cơn gió, vó ngựa lướt nhẹ, tươi tắn và hoạt bát, rực rỡ và bay bổng, hoàn toàn không giống những nữ tử khuê các trong kinh thành.

Hắn chầm chậm buông rèm xe xuống, khẽ xoa bóp trán, không kìm được mà bật cười.

Sai khiến hắn làm việc cũng thật nhanh chóng mà!

Trúc Ảnh theo đuôi An Hoa Cẩm đến nhà họ Cố. Y không dám theo quá sát. Tiểu quận chúa từ nhỏ đã luyện võ, giác quan vô cùng nhạy bén, y sợ bị nàng phát hiện.

Trúc Ảnh do dự hồi lâu, quyết định không tiếp tục bám theo An Hoa Cẩm nữa mà trở về phủ họ An bẩm báo những gì trông thấy với Sở Nghiên.

Nghe Trúc Ảnh bẩm báo xong, Sở Nghiên có chút trầm tư: “Nói vậy thì muội ấy và Cố Khinh Diễn thật sự ở chung không tệ?”

Trúc Ảnh gật đầu: “Tiểu quận chúa và Cố thất công tử không đánh nhau.”

Với tính tình của An Hoa Cẩm, không đánh nhau với người ta chính là ở chung cực kỳ tốt rồi.

Không lâu sau, lão quản gia đi vào bẩm báo: “Bẩm thất điện hạ, Cố thất công tử tới rồi ạ. Ngài ấy nói là muốn đến tặng tiểu quận chúa chút son phấn, nghe nói ngài cũng ở đây nên muốn vào gặp để nói đỡ cho tiểu quận chúa ít lời.”

Sở Nghiên gật đầu, đứng dậy nói: “Ta đến tiền sảnh gặp huynh ấy.”

Lão quản gia vội vàng dẫn đường.

Cố Khinh Diễn lần đầu bước chân vào An phủ. So với Cố phủ có nền móng mấy trăm năm, mỗi một viên gạch tấm ngói đều vô cùng tinh tế thì một trăm năm mươi năm của An phủ chỉ là một cái vỏ rỗng. Trong phủ tuy vô cùng sạch sẽ nhưng trống hoác, chỉ có một vài người hầu.

Phòng tiếp khách của gia đình võ tướng cũng không giống với phòng khách nhà quan văn. Trong phòng bày trí các loại binh khí, trên tường treo bản đồ quân sự.

Chỉ có duy nhất một bức họa không phải quân sự, bút pháp non nớt, giống như xuất phát từ tay của một đứa trẻ. Bức tranh vẽ một con chim nhạn cô độc trên vách núi cao, không có lạc khoản(1).

Cố Khinh Diễn dừng lại trước bức “Huyền nhai cô nhạn đồ” này, hắn chắp tay đứng thẳng, nhìn ngắm một lúc lâu.

Sở Nghiên đi vào phòng, nhìn thấy Cố Khinh Diễn đang ngắm bức họa cũng nhìn theo: “Nghe nói bức họa này do tiểu biểu muội vẽ. Lúc đó muội ấy mới tám tuổi rưỡi, là thời điểm nửa năm sau trận Ngọc Tuyết Lĩnh.”

Cố Khinh Diễn xoay người lại nhìn Sở Nghiên: “Trước mười ba tuổi muội ấy chưa hề vào kinh, tác phẩm mà muội ấy vẽ theo lý mà nói nên treo ở phủ Nam Dương vương, sao lại treo ở An phủ vậy?”

“Là năm đó khi ông ngoại vào kinh có ghé qua An phủ mang theo bức họa này, ông ngoại nói đây là trấn trạch chi bảo.” Sở Nghiên ngồi xuống: “Một bức họa vụng về sơ sài vốn dĩ khó có thể lọt vào nơi thanh nhã, nhưng ông ngoại vô cùng trân trọng nó. Sau này An phủ tồn tại bao nhiêu năm thì bức họa này cũng sẽ cùng tồn tại bấy nhiêu năm.”

“Tuy bức họa này bút pháp non nớt, có phần vụng về sơ sài, nhưng ý cảnh thật sự là thượng đẳng giai tác.” Cố Khinh Diễn cũng ngồi xuống theo.

Sở Nghiên từ chối cho ý kiến. Hắn bưng chén trà lên nhấp một hơi, nhìn Cố Khinh Diễn: “Huynh muốn nói đỡ cho muội ấy việc gì?”

Cố Khinh Diễn điềm đạm nói: “Nàng ấy không thích bị quản thúc, bắt học những lễ nghĩa khuê phòng, lại không thể cứng đầu đánh nhau với điện hạ, nên bảo ta đến thay nàng ấy nói với thất điện hạ là chuyện này bỏ qua đi thôi.”

Sở Nghiên nhướng mày: “Huynh đồng ý?”

“Vì sao lại không đồng ý?” Cố Khinh Diễn cười nói: “Nữ tử trong thiên hạ ít nhiều đều giống nhau, chỉ có An Hoa Cẩm là khác biệt. Thất điện hạ hà tất phải hủy đi sự khác biệt của nàng ấy? Huống hồ với tính tình của nàng ấy, chưa chắc huynh sẽ làm được.”

Sở Nghiên im lặng trong phút chốc: “Nhà họ Cố nhà huynh có thể chấp nhận tính tình của muội ấy ư?”

Cố Khinh Diễn cười nhạt: “Nếu người mà nàng ấy gả cho là ta thì tất nhiên sẽ chấp nhận được.”

Sở Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú: “Ta không hiểu lời này của huynh cho lắm.”

Cố Khinh Diễn cũng bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, nói rõ hơn: “Tuy ở trong nhà họ Cố thì ông nội ta là lớn nhất, nhưng nếu như nàng ấy gả cho ta thì nàng ấy sống như thế nào là do ta quyết định.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Nghiên cuối cùng cũng có một chút cảm xúc: “Có vẻ muội ấy không hài lòng với hôn sự này cho lắm. Nếu muội ấy không đồng ý thì chỉ sợ ông ngoại thà trì hoãn hôn sự của hai người cũng sẽ không ép buộc muội ấy.”

Cố Khinh Diễn gật đầu. Không ai so với hắn càng hiểu rõ hơn muốn An Hoa Cẩm đồng ý khó ra sao.

Sở Nghiên quan sát Cố Khinh Diễn, trên khuôn mặt xưa nay vốn lãnh đạm của hắn bỗng xuất hiện ý cười: “Thật ra ta rất ngạc nhiên. Trong thiên hạ này lại có nữ tử không muốn gả cho huynh. Chỉ điểm này thôi tiểu nha đầu đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Ta vốn nghĩ với tính tình của muội ấy thì chỉ cần gặp mặt huynh thôi là sẽ không thành ngoại lệ.”

“Khụ.” Cố Khinh Diễn ho nhẹ: “Ta từng đắc tội nàng ấy.”

Sở Nghiên nhướng mày, cẩn thận quan sát Cố Khinh Diễn, nhưng không hỏi thêm vì sao hắn lại đắc tội An Hoa Cẩm từ lúc nào.

Sở Nghiên lấy phương thuốc từ trong ống tay áo ra đưa cho hắn: “Đây là phương thuốc mà Trần thái y viết cho muội ấy. Nếu huynh đã nói đỡ cho muội ấy, không cho ta quản muội ấy, thì ta bàn giao việc này cho huynh vậy!”

Cố Khinh Diễn nhận phương thuốc, đọc qua: “Đây là?”

Sở Nghiên nói sơ qua cho Cố Khinh Diễn nghe chuyện Trần thái y bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho An Hoa Cẩm, không ngờ lại phát hiện hai ba năm gần đây nàng mắc chứng bệnh thường xuyên gặp ác mộng.

“Huynh có thể đi hỏi Trần thái y cho rõ ràng. Ta nghĩ chắc chắn huynh sẽ có biện pháp làm cho muội ấy ngoan ngoãn uống thuốc và nói ra sự thật. Việc này cũng tốt cho việc trị bệnh tận gốc.”

Nghe xong, Cố Khinh Diễn lặng im suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Được, chuyện này ta sẽ xử lý.”

_________

Chú thích:

  • Lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *