Chương 13: Danh sách
Như trăng dưới nước, như mây trên trời, như ngọc lạc thiên hà, như tuyết trên đỉnh núi.
An Hoa Cẩm vừa gặp Cố Khinh Diễn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, ngay cả khi nàng hận hắn muốn chết, ngay cả khi hắn cho nàng cơ hội giết hắn, nàng cũng không thể xuống tay với hắn.
An Hoa Cẩm tự cảm thấy mình không có nhiều tiền đồ, cho nên, cực kỳ tự mình hiểu lấy mình.
Nàng rời khỏi Lãm Phương Các, định quay về nhà cũ của nhà họ An.
Phủ trưởng công chúa thì tạm thời không thể tới, để tránh bị trưởng công chúa túm lấy nói ra rả cả ngày thuyết phục nàng gả cho Cố Khinh Diễn, đồng thời cảm thấy nàng không biết tốt xấu, mắt mù tim cũng mù nên tới cả Cố Khinh Diễn cũng dám chướng mắt.
Nàng nào có chướng mắt người ta đâu chứ? Nàng quá để ý luôn ấy chứ!
Lúc còn chưa biết hắn là ai, dù đã nhìn thấy mặt hắn, dù có tài vẽ vời nhưng nàng không hề vẽ chân dung của hắn trình lên bệ hạ tố cáo hắn đứng sau vụ án tự ý chế tạo binh khí của đại hoàng tử, sau khi biết hắn là ai, dù hận tới nghiến răng, nàng cũng không hề có ý định sẽ làm gì hắn.
An Hoa Cẩm mím môi, dường như trên người nàng cũng dính chút hương hoa mai lành lạnh của hắn. Đợi tới lúc nàng muốn ngửi kỹ lại thì một cơn gió lạnh buổi đêm bỗng thổi qua, thổi tan nhiệt độ quanh người nàng, đồng thời thổi bay dư vị của hương hoa mai lành lạnh.
Nàng nhíu mày, đứng trong gió lạnh một lát rồi mới rũ mạnh tay áo, xoay người lên người, rời khỏi ngõ Hồng Phấn của phố Bát Đại.
Sau khi An Hoa Cẩm rời đi, Cố Khinh Diễn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, mãi không nhúc nhích.
Cho đến khi có một người bước ra từ sau tấm bình phong, nhỏ giọng nhắc nhở: “Công tử, đêm đã khuya rồi.”
Cố Khinh Diễn gật đầu, nâng ly rượu trước mặt lên chậm rãi uống cạn, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng: “Sau khi dẫn Sở Thần về, Thiện thân vương đã làm gì?”
“Thiện thân vương nhốt Sở Thần vào từ đường, để hắn tự kiểm điểm.”
Cố Khinh Diễn bật cười: “Thiện thân vương cũng thú vị đấy, ta đã đánh giá thấp ông ta rồi. Một vương gia có thể ở lại kinh thành sinh sống, mà còn sống một cuộc sống thoải mái như Thiện thân vương phủ, thật khiến ta phải lau mắt mà nhìn.” Dứt lời, hắn đứng dậy: “Lời nàng ấy vừa mới nói ngươi cũng nghe thấy rồi đấy! Ngày mai sai người mang hoá đơn tới Thiện thân vương phủ, yêu cầu Thiện thân vương đích thân thanh toán hoá đơn hôm nay bằng dấu vân tay của ông ta.”
“Vâng!”
“Đúng là không thể đắc tội với nàng ấy mà.” Cố Khinh Diễn lại khẽ mỉm cười, nhưng chỉ trong chốc lát sau đã thu nụ cười lại, xoa bóp ấn đường: “Nếu sớm biết tính tình của nàng ấy như vậy, lúc trước… Thôi, đi thôi, hồi phủ thôi.”
Đêm khuya yên tĩnh, không hề thích hợp với ngõ Hồng Phấn của phố Bát Đại, một con phố sầm uất không bao giờ ngủ, quán trà quán rượu lúc nào cũng đông vui náo nhiệt.
Tiếng trống canh vang lên, cả kinh thành đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng không bao gồm ngõ Hồng Phấn của phố Bát Đại, nơi này vẫn đèn đuốc sáng trưng, đàn ca thánh thót.
Cố Khinh Diễn ra khỏi Lãm Phương Các, trở về nhà họ Cố, men theo con đường không có ánh sáng.
Những ngôi nhà cổ hàng trăm năm tuổi của các thế gia vọng tộc mang trong mình bề dày lịch sử văn hoá phong phú và sâu sắc, những cây tùng và cây bách cổ thụ vươn tán lá che kín bầu trời đêm và che khuất cả vầng trăng trên cao, nhà nào cũng kín cổng cao tường, đâu đâu cũng tĩnh mịch thanh vắng.
Cố Khinh Diễn đi dọc theo con đường lát đá xanh đến Lạc Tuyết các của mình, vừa đẩy cửa sân ra, đã trông thấy ông cụ Cố đang đứng dưới mái hiên. Hắn dừng bước, cất tiếng gọi: “Ông nội!”
Ông cụ Cố đã lấm tấm tóc bạc ở hai bên thái dương, nhưng thân thể vẫn cường tráng đầy sức sống. Ông chắp tay sau lưng nhìn Cố Khinh Diễn, giọng điệu hiền hoà: “Sao muộn vậy rồi mới về?”
Cố Khinh Diễn hành lễ với ông cụ Cố, lễ phép nói: “Cháu có chút việc chậm trễ. Ông nội có việc tìm cháu cứ sai người thông báo với cháu một tiếng là được, đêm khuya nhiều sương, sao ông lại đứng chờ ở đây muộn thế này?”
“Hôm nay tiểu nha đầu nhà họ An đã tới kinh thành, cháu với con bé cũng thấy mặt nhau rồi, ta đợi không thấy cháu về, dù sao cũng không ngủ được, nên tới viện của cháu đi dạo một chút.” Ông cụ Cố nhìn Cố Khinh Diễn: “Hôm nay cháu gặp tiểu nha đầu kia rồi hả?”
“Gặp rồi ạ.”
“Cháu thấy sao?”
Cố Khinh Diễn cười nhạt: “Rất tốt.”
Ông cụ Cố cẩn thận quan sát Cố Khinh Diễn, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Nói vậy là cháu đồng ý mối hôn sự này hả?”
“Vâng ạ.”
Ông cụ Cố nhất thời không nói gì, một lúc sau mới nói: “Tiểu nha đầu kia từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, không phải là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, tính tình cũng không tốt, ngay cả Sở Thần mà con bé cũng dám đánh tới mức ba tháng không xuống được giường. Ta còn tưởng cháu gặp con bé sẽ không vừa ý.”
Cố Khinh Diễn nói với vẻ mặt dịu dàng: “Nhà họ Cố quá yên tĩnh, giống như ao tù nước đọng vậy, có thêm một người sôi nổi hoạt bát như nàng ấy vào cửa, chưa chắc đã là chuyện không tốt.”
Ông cụ Cố nhíu mày: “Chỉ đơn giản vậy thôi à?”
Cố Khinh Diễn mỉm cười, dưới ánh trăng, dung mạo hắn đẹp như ngọc, đường nét khuôn mặt thanh thoát như gió mát trăng trong: “Ông nội, ông muốn cháu không đơn giản như thế nào?”
Ông cụ Cố nhìn hắn, đột nhiên cười mắng: “Cái thằng nhóc xấu xa này, lớn rồi, lòng dạ cũng to lớn hơn hẳn, ngay cả ta mà cũng muốn lừa. Được rồi, cháu nói đơn giản thì đơn giản, dù sao mối hôn sự này cũng cần phải được giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu cháu đã đồng ý, vậy thì hành động nhanh lên, đừng kéo dài nữa.”
Cố Khinh Diễn cúi đầu ho khan một tiếng: “Ông nội yên tâm.”
Ông cụ Cố gật đầu, ông rất yên tâm với Cố Khinh Diễn, đứa nhỏ này từ bé đến lớn chưa từng khiến người khác phải lo lắng: “Ngày mai cháu hãy mời tiểu quận chúa đến phủ làm khách, ông nội cũng muốn gặp con bé.”
Cố Khinh Diễn lắc đầu: “Ngày mai sợ là không được.”
“Sao vậy?”
“Nàng ấy vẫn chưa tiến cung bái kiến bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, nếu tới nhà mình trước thì không thoả đáng cho lắm.”
“Cũng đúng, thế chờ thêm mấy ngày nữa vậy.” Ông cụ Cố thấy trời đã khuya, nên không nán lại lâu thêm nữa: “Nếu cháu đã vừa ý, ông nội cũng không còn gì để nói, thôi cháu nghỉ ngơi sớm đi!”
Vốn dĩ, nếu cháu trai của ông không đồng ý, ông định sẽ khuyên nhủ hoặc tìm cách gì đó giúp hắn, giờ thì bớt lo rồi.
“Ông nội cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ông cụ Cố xoay người rời đi, nhưng mới đi được mấy bước thì bỗng dừng lại, hỏi hắn: “Tại sao vừa rồi cháu lại đột nhiên đỏ mặt?”
Cố Khinh Diễn sững người.
Ông cụ Cố mỉm cười nhìn hắn: “Xem ra tiểu nha đầu kia rất được lòng cháu, lại còn khiến đầu óc cháu tràn ngập tình yêu lãng mạn, vậy là ta yên tâm rồi.”
Cố Khinh Diễn hoàn toàn cạn lời.
Đêm khuya ở nhà cũ của nhà họ An lại không được tĩnh mịch yên ắng như ở nhà cũ của nhà họ Cố.
An Hoa Cẩm phóng ngựa tới thẳng nhà cũ của nhà họ An, vừa gõ cửa xong, lão quản gia đã dẫn người ra đón, mặt mày kích động: “Tiểu quận chúa, người đã về rồi sao? Lão nô đã đoán thế nào tối nay người cũng sẽ về nhà cũ nên cố ý chờ mở cửa cho người.”
An Hoa Cẩm giao dây cương cho người giữ cửa, mỉm cười nhìn lão quản gia: “Tôn lão bá, ông đoán chuẩn thật đấy, có thể mở quầy xem bói được rồi.”
Lão quản gia nở một nụ cười tràn đầy yêu thương: “Lão nô sao có thể mở quầy xem bói được chứ? Là lão nô sai người nghe ngóng, biết người đã rời khỏi Đào Hoa Viên của trưởng công chúa, nên đoán là tối nay người sẽ về nhà cũ.”
An Hoa Cẩm cất bước đi vào trong, “Vậy chắc ông đã dọn dẹp phòng của cháu xong rồi nhỉ?”
“Đã dọn dẹp xong hết rồi, người vào phủ là có thể nghỉ ngơi ngay.” Lão quản gia cười ha hả, “Người mới đi uống rượu à?”
An Hoa Cẩm gật đầu: “Rượu Yên Chi của Lãm Phương Các khiến người ta uống một ngụm nhớ suốt ba năm, hôm nay phải uống cho thoả thích.”
Lão quản gia cười nói: “Nếu ngài thích uống rượu Yên Chi, để hôm khác lão nô phái người đi mua thêm một ít về đặt trong phủ cho ngài.”
“Không cần! Rượu Yên Chi phải uống ở Lãm Phương Các mới có hương vị.” An Hoa Cẩm xua tay.
Lão quản gia cười ha ha: “Lão nô nghe ngài.”
Lão quản gia và An Hoa Cẩm vừa trò chuyện vừa đi vào nhà cũ, tới thẳng Phong Hồng uyển của nàng.
Đối lập với sự trống trải của nhà cũ, Phong Hồng Uyển của nàng trồng một vườn phong đỏ, đầu mùa hè, cành cây đong đưa trong gió đêm nghe xào xạc.
An Hoa Cẩm ngáp một cái, nói với giọng ngái ngủ, “Cháu mệt sắp chết rồi, phải đi ngủ đây, ông cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Lão quản gia gật đầu, tiểu quận chúa từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, không thích được người khác hầu hạ, ông cũng không nhiều lời, đáp xong xoay người rời đi luôn
Nhà cũ vốn không có mấy người, về đêm thật sự rất yên tĩnh.
An Hoa Cẩm vào phòng, thắp đèn, cởi áo rửa mặt, bỗng có một chiếc hộp rơi từ trong tay áo ra. Nàng thoáng sửng sốt, giờ mới nhớ ra lúc ở Lãm Phương Các có một tiểu nhị đã đưa đồ cho nàng.
Nàng khom người nhặt lên, chiếc hộp to cỡ bàn tay, rất nhẹ, trọng lượng không đáng kể, nếu nó không rơi ra ngoài thì nàng đã quên nó luôn rồi.
Chiếc hộp đã bị khoá nhưng tiểu nhị không đưa chìa khoá cho nàng, có lẽ là không có chìa khoá. Nhưng không có chìa khoá cũng không làm khó được nàng. Nàng gỡ cây trâm trên đầu mình xuống, loay hoay khều ổ khoá, một lát sau, ổ khoá kêu “cạch” một tiếng rồi bật mở.
Đồ vật trong hộp được bọc trong một chiếc khăn tay. Nàng mở khăn ra, đó là một chiếc ngọc bội, chất ngọc óng ánh trong suốt, là một miếng ngọc cổ, chạm vào thấy ấm áp trơn nhẵn, một mặt khắc non nước mây trời, một mặt khắc một chữ “Diễn”.
Khăn tay là một chiếc khăn lụa màu xanh, thêu vài chiếc lá trúc, giống y đúc chiếc khăn tay hôm nay nàng dùng ở Tuý Hoa Đình.
Không còn gì phải nghi ngờ, người tặng món đồ này cho nàng chính là Cố Khinh Diễn.
Khăn tay đã hơi cũ, nếu nói là đã ba năm thì đúng là rất giống.
Trong lòng nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa giận, ba năm trước hắn quay ngoắt lại tặng ngọc bội cho nàng là có ý gì?
Nàng ném ngọc bội về lại trong hộp, ngọc bội đập vào đáy hộp, phát ra một tiếng “keng” thanh thuý. Nàng nhíu mày, lại lấy ngọc bội ra, cầm chiếc hộp lên, nhìn đáy hộp một hồi, cuối cùng rút ra một miếng vàng lá từ tầng cuối cùng của đáy hộp.
Miếng vàng lá rất mỏng, cũng to cỡ bàn tay. Nàng dịch đèn lại gần, cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện trên mặt miếng vàng lá khắc chi chít tên người bằng kim nhỏ. Trong số đó, nàng nhìn thấy có tên của đại hoàng tử – Sở Hiền, cùng với mười mấy cái tên của các quan viên triều đình mà nàng biết, vài cái tên của tướng lĩnh trong quân đội Nam Dương và hàng chục cái tên của những người nàng không quen.
Có thể có tên trong danh sách này, hiển nhiên những người này đều là nhân vật lớn.
Đọc xong mà nàng phải hít sâu một hơi, không ngờ vụ án tự ý chế tạo binh khí của đại hoàng tử lại liên quan tới nhiều người như vậy.
Nếu danh sách này lộ ra ngoài, chắc bệ hạ tức tới băng hà mất.
Nàng im lặng nhìn nó một hồi, sau đó căm hận ném miếng vàng lá xuống, chửi thầm: “Cố Khinh Diễn, huynh là tên khốn khiếp!”