Kim Phượng Hoa Đình

Chương 12: Chiếm hời

Cố Khinh Diễn đến đây từ lúc nào? An Hoa Cẩm không biết.

Nàng chỉ biết rằng, sau khi Thiện thân vương dẫn Sở Thần rời đi, gian phòng yên tĩnh trở lại, nàng thoáng ngửi thấy hương hoa mai mát lạnh quen thuộc từ mùi rượu trong phòng.

Mùi hương này đã khắc sâu trong trí nhớ nàng từ ba năm trước. Trưa nay lúc ở Tuý Hoa đình trong Đào Hoa Viên rộng nghìn khoảnh, hương hoa đào khắp vườn cũng không thể át được hương hoa mai mát lạnh này, cho nên, ngay giây phút đầu tiên hắn bước vào Tuý Hoa đình, dù nàng đang ngủ say đến mấy vẫn choàng tỉnh ngay tức khắc.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ từng ngửi thấy mùi hoa mai mát lạnh này trên cơ thể một người, đó chính là Cố Khinh Diễn.

Nếu ba năm trước nàng không suýt chết trong tay hắn, hôm nay gặp hắn nhất định nàng sẽ vô cùng tò mò, tại sao một người dịu dàng tao nhã dường này mà lại có hơi thở lạnh lùng đến thế?

Giờ chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, đằng sau vẻ bề ngoài tri thư đạt lễ[1] lịch sự nhã nhặn của người này, đang cất giấu một nội tâm máu lạnh, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi đến hơi thở của hắn cũng toát ra sự lạnh lùng.

Tiếng nàng vừa dứt, qua một hồi lâu, sau tấm bình phong mới có tiếng động, Cố Khinh Diễn chậm rãi bước ra, mỉm cười nhìn nàng: “Cách một bức tường mà nàng vẫn có thể nhận ra ta đã tới, xem ra tiểu quận chúa đối với ta đúng là…”

“Ta hận huynh thấu xương, dù huynh có hoá thành tro ta cũng có thể nhận ra, huống chi hiện tại là một người sống sờ sờ đứng ở đây.” An Hoa Cẩm tiếp lời hắn, nhìn phong thái nhẹ nhàng của hắn vẫn giống như ba năm trước lúc gặp ở ngõ Hồng Phấn này, vẫn là dáng vẻ thiếu niên khiến nàng rung động, hừ một tiếng: “Hôm nay thất công tử tính hát vở tuồng nào vậy? Bỡn cợt người khác như thế có vui không?”

Cố Khinh Diễn cười khẽ: “Bỡn cợt? Ý tiểu quận chúa là…”

An Hoa Cẩm nghiến răng: “Ở Tuý Hoa Đình, huynh cũng đã nói không muốn cưới ta, để tránh phiền phức, sau đó còn để lại một phong thư, còn nói với trưởng công chúa và bệ hạ là ưng ý ta, này là có ý gì?”

Nàng đang muốn tính sổ với hắn, không ngờ hắn lại tự đưa tới cửa.

Cố Khinh Diễn đứng trước mặt An Hoa Cẩm, cả hai cách nhau một cái bàn, hắn nhìn nàng một lát, rượu Yên Chi quả là rượu ngon, khắp người tiểu cô nương thoang thoảng mùi rượu, gò má ửng hồng như sắc hoa đào.

Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng: “Ta nói là nàng không muốn gả, vừa hay ta không cần cưới, đỡ phải phiền phức. Là không cần, chứ không phải là không muốn.”

An Hoa Cẩm trừng mắt: “Có gì khác nhau sao?”

“Có!” Cố Khinh Diễn ngồi xuống: “Lúc ấy ta không đồng ý với lời nàng nói. Nàng hiểu lầm rồi.”

An Hoa Cẩm nghe mà tức cười, “Ý của huynh là, lúc ấy ta tưởng là huynh đã chấp nhận, nhưng thật ra không phải vậy, huynh chỉ không phản bác ta mà thôi. Sự thật là tuy huynh chê phiền phức khi phải cưới ta, nhưng vẫn vừa ý ta sao? Cho nên… Huynh không huỷ hôn với ta, mà muốn chém giết lẫn nhau sao?”

Cố Khinh Diễn khẽ ho một tiếng, giọng nói dịu dàng vô hại: “Không nhất định phải chém giết lẫn nhau.”

An Hoa Cẩm nhìn hắn, sau ba năm gặp lại, ngoại trừ cao lớn hơn, năm tháng không hề khiến hắn thay đổi chút nào. Năm đó lúc gặp hắn, trong đầu nàng bỗng hiện lên một câu nói chàng thiếu niên ấy như trăng dưới nước, như mây trên trời, như ngọc lạc thiên hà, như tuyết trên đỉnh núi. Cho tới bây giờ, câu nói ấy vẫn thích hợp với hắn, thậm chí nàng còn cảm thấy rằng, bất kể là tới khi nào, cũng không có từ ngữ nào khác có thể hình dung về hắn thích hợp hơn câu này.

Một người như vậy, một người như vậy…

An Hoa Cẩm đứng bật dậy, cách một cái bàn, vươn tay kéo mạnh cổ áo Cố Khinh Diễn về phía mình, đồng thời nhoài người ghé sát vào mặt hắn, nhìn khuôn mặt như vẽ của hắn, nàng nheo mắt lại.

Cơ thể Cố Khinh Diễn chợt cứng đờ, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của tiểu cô nương, làn da cực kỳ mịn màng, dung mạo xinh đẹp tự nhiên, đôi mắt mặc dù đang nheo lại nhưng vẫn thấy được vẻ trong trẻo và lạnh lùng.

An Hoa Cẩm nheo mắt nhìn Cố Khinh Diễn một lúc, sau đó vươn tay hoá thành chưởng, đặt ngay tĩnh mạch cổ của hắn.

Cố Khinh Diễn hơi cúi đầu: “Muốn giết ta à?”

Con ngươi của An Hoa Cẩm co lại, hung hăng kề sát cổ hắn, thấy cơ thể hắn lập tức cứng đờ một lúc sau đó mới thả lỏng, giống như không hề sợ hãi, giọng điệu của nàng trở nên rét lạnh: “Giết huynh thì sao?”

“Nàng sẽ phải đền mạng chăng? Ta sẽ đứng chờ nàng trên đường hoàng tuyền để đi cùng nhau, được không?” Nét mặt Cố Khinh Diễn chứa ý cười nhàn nhạt.

An Hoa Cẩm cười lạnh, buông tay ra.

Cơ thể Cố Khinh Diễn hơi lảo đảo rồi mới đứng vững, vừa nhìn nàng, vừa như vô cùng tiếc nuối mà vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo: “Không giết ta à?”

An Hoa Cẩm ngồi xuống, không muốn nói chuyện.

Cố Khinh Diễn khẽ cười, cũng ngồi xuống lần nữa: “Là sợ giết ta phải đền mạng, hay là sợ đi theo ta cùng xuống hoàng tuyền?”

An Hoa Cẩm cầm ly rượu lên lắc qua lắc lại, rượu trong ly sóng sánh như muôn đoá hoa dập dềnh trong cốc lưu ly, lòng nàng bình tĩnh trở lại, nhưng miệng vẫn lạnh lùng ăn nói không khách khí: “Sao huynh đoán được là ta không nỡ giết huynh?”

Cố Khinh Diễn sững sờ.

An Hoa Cẩm cười mỉa một tiếng, nhìn hắn nói: “Đừng ảo tưởng, Cố thất công tử có quá nhiều hoa đào, chẳng qua là ta sợ bị hoa đào phun nước miếng dìm chết mà thôi. Chết kiểu đó thì khó coi quá, ta đây không thèm.”

Cố Khinh Diễn cụp mắt, sau đó lại ngước lên, dở khóc dở cười: “Là vậy sao?”

“Đúng vậy đó.” An Hoa Cẩm rót cho hắn một ly rượu, đặt xuống trước mặt hắn, nói chuyện không hề che giấu tâm tư nhưng lời lẽ vẫn khách sáo: “Hôm nay huynh đã nói gì với trưởng công chúa?”

Cố Khinh Diễn ngước mắt nhìn nàng một cái, thờ ơ cầm ly rượu lên, lắc qua lắc lại, rượu trong ly tạo thành tầng tầng lớp lớp vòng sáng, giống như từng đoá hoa đua nhau nở rộ, hắn nói với giọng ấm áp: “Vừa rồi ta nói với nàng thế nào thì cũng nói với trưởng công chúa y như thế.”

An Hoa Cẩm nhìn hắn: “Chỉ cần ta không gật đầu, hôn ước này…”

Cố Khinh Diễn chặn đứng lời của nàng: “Hôn ước của ta và nàng không phải chỉ là chuyện giữa ta và nàng, mà là nhà họ An và nhà họ Cố kết thông gia, là chuyện vui trong mắt bệ hạ. Bất luận là đối với nhà họ An hay nhà họ Cố đều là chuyện tốt. Nàng không gật đầu, hôn ước này chỉ có thể trì hoãn, chứ không thể huỷ bỏ.”

“Trì hoãn thì trì hoãn.” An Hoa Cẩm đột nhiên không tức giận nữa, thản nhiên nói: “Dù sao có vị hôn phu như huynh, ta cũng thấy bản thân có thể diện, nhưng huynh thì lại rất mất mặt. Dù sao thanh danh của ta cũng không tốt, không phải là tiểu thư khuê các tam tòng tứ đức, nếu huynh không ngại phiền phức, vậy hai chúng ta cứ dây dưa thế này cũng được.”

Vẻ mặt của Cố Khinh Diễn bỗng trở nên thâm trầm.

An Hoa Cẩm nhìn hắn: “Phủ Nam Dương vương ta từ bậc cha chú đến bậc con cháu chỉ có một mình ta, ông nội của ta đã nhiều lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không còn quan tâm con cháu có người thừa tự hay không. Còn về nhà họ Cố, ông nội của huynh có tới mười mấy đứa cháu, chắc lại càng không quan tâm huynh cưới sớm hay muộn đâu nhỉ, vậy giữa hai chúng ta dễ tính toán rồi.”

Cố Khinh Diễn trầm mặc không nói.

An Hoa Cẩm chớp chớp mắt: “Sao thế? Nhìn dáng vẻ này của huynh, huynh muốn kết nghĩa phu thê trăm năm hảo hợp với ta thật đấy à? Vậy tại sao lúc trước huynh lại tàn nhẫn quyết tâm giết chết ta? Đừng nói với ta là Bách Sát Tán không thể giết người nhé, tưởng ta dễ bị lừa lắm sao?”

Rốt cuộc Cố Khinh Diễn cũng mở miệng, “Năm đó, nàng tiến vào nơi không nên bước vào, lại càng không nên đụng mặt ta, ta cho nàng uống Bách Sát Tán đã là rất nhẹ nhàng rồi đấy.”

An Hoa Cẩm cười dài: “Đúng vậy, huynh là người đứng sau vụ án tự ý chế tạo binh khí của đại hoàng tử, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, bị ta bắt gặp, không phải là nên bịt miệng sao? Ta phải cảm tạ ông nội của ta đã sớm đính hôn ta cho huynh, nhờ vào cái danh vị hôn thê, huynh mới không lập tức rút kiếm đâm chết ta, chỉ đổi cách giết ta mà thôi. Vị hôn phu tốt của ta à, ta nên cảm ơn huynh đúng không?”

Cố Khinh Diễn không nói gì.

An Hoa Cẩm bĩu môi, dường như rất thưởng thức dáng vẻ bị chặn họng không nói được lời nào của hắn: “Cũng bởi vì vậy, bệ hạ đã tra rõ vụ án tự ý chế tạo binh khí của đại hoàng tử, gây chấn động trong cả triều đình và dân chúng. Ta không khai ra huynh, cũng coi như trả món nợ thủ hạ lưu tình của huynh. Về phần hôn ước, nút thắt đã buộc chặt, huynh đừng tưởng là hai chúng ta có thể cởi được, cả đời cũng không thể.”

Cố Khinh Diễn trầm mặc, giống như không nói được gì.

An Hoa Cẩm lại thưởng thức hắn một lúc, nếu hắn đã nói chỉ có thể trì hoãn, nàng cũng hiểu là không còn gì để nói, bèn đứng lên: “Ta đã nói với Sở Thần rồi, tiền rượu hôm nay do huynh ấy trả. Nếu đây đã là địa bàn của huynh, vậy thì tính cho tên đó cao một chút, sau đó sai người tìm tới cửa đòi nợ. Tốt nhất là chọc Thiện thân vương tức ba ngày không ăn nổi cơm, đừng làm hỏng kế hoạch của ta.”

Nói xong, nàng ngáp một cái rồi đi ra ngoài, chuẩn bị quay về ngủ một giấc.

Nàng vừa đi được hai bước, Cố Khinh Diễn bỗng nói: “Thật sự không nỡ xuống tay với ta à? Nếu muội giết chết ta, có lẽ nút thắt này có thể gỡ được đấy.”

An Hoa Cẩm dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Cố Khinh Diễn quay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc.

An Hoa Cẩm nghiêng đầu quan sát hắn một lúc, bĩu môi: “Ta không thể xuống tay với huynh, nút thắt không thể gỡ có lẽ cũng là nút thắt tốt.”


[1] Tri thư đạt lễ: con cái nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *