Kim Phượng Hoa Đình

Chương 11: Kết thúc

Thiện thân vương sợ hết hồn hết vía, sau một canh giờ cuống cuồng tìm kiếm, mới tìm thấy tung tích của An Hoa Cẩm và Sở Thần. Khi biết được là Sở Thần bị An Hoa Cẩm kéo tới ngõ Hồng Phấn phố Bát Đại, ông ta suýt tức tới nổ phổi.

Cháu trai ngoan ngoãn của ông ta là đứa cháu trai độc đinh duy nhất của phủ Thiện thân vương. Từ nhỏ đã được Thiện thân vương trông coi cẩn thận như con ngươi, chưa bao giờ để y dính vào phấn son yến oanh làm hỏng người. Dưới sự nhọc lòng dạy bảo, Sở Thần cũng ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng làm trái ý nguyện của Thiện thân vương, luôn chăm lo học hành, không bao giờ đặt chân tới nơi không nên tới, xưa nay giữ mình trong sạch. Thế mà hôm nay lại bị An Hoa Cẩm phá tan.

Thiện thân vương cảm thấy như bị An Hoa Cẩm cầm dao đâm thẳng vào tim, nơi đó bị đâm tới đau nhói. Ông ta tức giận nhìn An Hoa Cẩm, thề rằng hôm nay nhất định phải lột da rút gân nàng, cho dù Hoàng hậu nương nương có đến đây cũng không cản được.

Nhạc công đang gảy bài “Khuôn mặt đào hoa”, vũ nương múa điệu hoa đào, son phấn say nồng quyện trong hương rượu, nhã các được trang hoàng bởi các món nội thất dát vàng, đập vào mắt quả là lả lướt.

Thiện thân vương dẫn người hùng hổ tìm tới Lãm Phương Các, vừa đá văng cửa phòng đã trông thấy cảnh tượng này. Ông ta tức tới nỗi dựng râu trợn mắt, giơ tay chỉ vào An Hoa Cẩm, giận dữ gầm lên: “Bắt nàng ta lại cho ta!”

Các quan binh nghe theo hiệu lệnh của Thiện thân vương, xông vào Lãm Phương Các như ong vỡ tổ, bao vây An Hoa Cẩm, đồng loạt chĩa kiếm về phía nàng. Bởi vì An Hoa Cẩm đang ở ngay bên cạnh Sở Thần nên cả tiểu vương gia của bọn họ cũng bị vây ở bên trong.

Sở Thần thừa cơ uống liên tiếp ba ly rượu cho đỡ sợ, trong nháy mắt đã khiến mình say chuếnh choáng. Y nhìn ánh mắt phun ra lửa của Thiện thân vương, cảm thấy chuyện hôm nay e là không dễ giải quyết. Y muốn ngất tới nơi rồi nhưng lại sợ tình hình trở nên không thể cứu vãn, vậy nên chỉ có thể mượn rượu, nhanh chóng nghĩ cách.

Phải làm sao mới có thể dỗ ông nội của y đi và tránh làm An Hoa Cẩm bị thương.

Thiện thân vương là người dễ dỗ sao? Không!

An Hoa Cẩm là người sẵn lòng chịu thiệt sao? Tất nhiên là không rồi!

Sở Thần bị rượu xông lên não, đầu đã bắt đầu hơi đau.

An Hoa Cẩm chẳng buồn nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay nàng cố ý muốn kiếm chuyện với Thiện thân vương, giờ Thiện thân vương dẫn người tìm tới, nàng còn lâu mới sợ. Nàng vung tay kéo Sở Thần lại, đè tay giữ chặt xương bả vai của y khiến y muốn động cũng không thể động, sau đó lười biếng nhíu mày, cười như không cười nhìn Thiện thân vương: “Lão vương gia muốn bắt ta làm gì vậy?”

Thiện thân vương định nói: “Ta muốn lột da rút gân ngươi”, nhưng mắt thấy Sở Thần đang ở trong tay nàng, nhìn dáng vẻ kia, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ nằm trong lồng sắt. Ông ta nén giận, đổi giọng gầm lên, “An Hoa Cẩm, cô làm gì Sở Thần rồi?”

Trong nhận thức của Thiện thân vương, mặc dù Sở Thần ngoan ngoãn nhưng tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt, y có võ công, hơn nữa còn không tệ. Nhưng ba năm trước y đã bị An Hoa Cẩm đánh tới nỗi ba tháng không xuống được giường, hiển nhiên là võ công của nàng cũng rất khá. Sau ba năm, võ công của Sở Thần đã tiến bộ, đương nhiên An Hoa Cẩm sẽ càng tiến bộ hơn. Xem tình thế hiện tại, An Hoa Cẩm lại bắt chẹt được Sở Thần rồi.

An Hoa Cẩm bật cười: “Ha ha, lão vương gia cảm thấy ta trói hắn tới đây lâu như vậy, sẽ làm gì với hắn?”

Câu trả lời này vừa úp úp mở mở, vừa có thâm ý.

Đây là ngõ Hồng Phấn nổi danh nhất kinh thành, trước khi ông ta tìm được tới đây, bọn họ đã ở cùng nhau suốt một canh giờ. Thiện thân vương lập tức giận run người, chỉ tay vào An Hoa Cẩm: “Cô… cô thân là con gái… lại không biết xấu hổ… thật nhục nhã…” Ông ta nói xong, đột nhiên dừng lại, nhớ tới xuất thân của phủ Nam Dương vương vốn chính là thổ phỉ lỗ mãng bèn tức giận nói không lựa lời: “Không hổ là nha đầu xuất thân từ phủ Nam Dương vương, cả người toàn là mùi thổ phỉ, không biết xấu hổ là gì, đức hạnh giống hệt ông nội của cô…”

An Hoa Cẩm trợn trắng mắt, phiền nhất là nghe mấy câu là con gái phải thế này thế kia, phủ Nam Dương vương thế này thế nọ. Nàng vỗ “bộp” một cái xuống mặt bàn, chiếc bàn không chịu nổi một chưởng của nàng, kêu “rắc” một tiếng rồi nát tươm.

Nàng túm Sở Thần đứng bật dậy, nhìn Thiện thân vương với sắc mặt âm trầm: “Lão vương gia tự xưng là xuất thân cao quý, xem thường phủ Nam Dương vương, nhưng ông đừng quên rằng, Thiện thân vương phủ nhờ ơn tổ tiên che chở mới được mang danh hoàng thân quốc thích, ăn bổng lộc triều đình, thậm chí con cháu mấy đời còn không phải ra chiến trường, không phải tham gia bảo vệ đất nước, không phải chiến đấu với man di bằng đao thật thương thật. Ông có tư cách gì mà xem thường phủ Nam Dương vương? Tổ tiên phủ Nam Dương vương ta là thổ phỉ thì sao? Thái tổ dựng cờ khởi nghĩa, phủ Nam Dương vương ta cùng Thái tổ đánh chiếm giành thiên hạ, phủ Nam Dương vương tính đến ba đời, có mười mấy con cháu chết trận trên sa trường, ông nội của ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lứa con cháu hiện giờ chỉ còn một nha đầu là ta thì sao? Lúc con cháu vì nước hy sinh, ông nội ta không gào khóc một tiếng, lúc khiêng từng quan tài đi chôn, ông nội ta không rên một câu. Còn con cháu của ông ngày nay vẫn còn sống yên lành khoẻ mạnh, phủ Thiện thân vương của ông được an hưởng phú quý, quanh năm sống ở kinh thành phồn hoa, ta mới đánh mấy cái ông đã kêu cha gọi mẹ, đây là sự cao quý của phủ Thiện thân vương nhà ông sao? Đùa ai đấy?”

Thiện thân vương không ngờ An Hoa Cẩm lại đột nhiên tức giận như thế, sắc mặt nhất thời tái mét. Ông ta muốn phản bác, thế nhưng những gì An Hoa Cẩm nói đều là sự thật, ông ta nhất thời không xuống đài được, chỉ có thể thẹn quá hoá giận, chỉ vào An Hoa Cẩm giận tới nỗi run lẩy bẩy: “Cô… cô…”

An Hoa Cẩm khịt mũi cười mỉa, suốt ba năm nay Thiện thân vương cứ nhất quyết bám chặt không tha. Ba năm trước nàng cảm thấy ông nội quá rảnh rỗi, tìm ít chuyện cho ông làm cũng tốt, nhưng giờ ông nội đã lớn tuổi sức khoẻ không tốt, không có tinh thần ứng phó với Thiện thân vương. Nếu Thiện thân vương tiếp tục gây khó dễ thì đúng là rất phiền phức, mà lần này nàng tới kinh thành, nếu cứ luôn bị ông ta làm phiền thì sao có thời gian giải quyết hôn ước với Cố Khinh Diễn?

Cho nên, đã đến lúc lật lại bản án năm xưa rồi.

Sở Thần sợ nàng làm loạn ở phủ Thiện thân vương sẽ không thu dọn được nên mới cố ý dẫn nàng ra khỏi Thiện thân vương phủ, giờ giải quyết ở đây cũng được.

Nàng dứt khoát đẩy Sở Thần về phía Thiện thân vương, phủi tay nói: “Không phải lão vương gia vẫn luôn cảm thấy ta bắt nạt cháu trai bảo bối của ông sao? Hôm nay ta cho ông một cơ hội báo thù!” Dứt lời, nàng chuyển hướng sang nhìn đám quan binh đang cầm kiếm trong tay của Thiện thân vương phủ: “Nào, các ngươi cùng xông lên đi.”

Sở Thần bị nàng nhẹ nhàng đẩy đi, đứng vững vàng trước mặt Thiện thân vương, duỗi tay đỡ lấy cơ thể có thể tức tới ngã ngửa bất cứ lúc nào của Thiện thân vương, ho khan một tiếng, vội vàng nói nhỏ: “Ông nội, đừng nghe nàng ta, chúng ta người đông thế mạnh ức hiếp một tiểu cô nương, truyền ra ngoài sẽ mất mặt dường nào!”

Thiện thân vương quay đầu nhìn Sở Thần.

Sở Thần chớp chớp mắt, tỏ vẻ tủi thân: “Ông nội, đây vốn là chuyện của hai đứa cháu, cháu bị đánh là do cháu không có bản lĩnh, chỉ khiến bản thân mất mặt. Nhưng nếu hôm nay ngài ỷ lớn ức hiếp nhỏ, cậy khoẻ ăn hiếp yếu, lấy nhiều bắt nạt ít, truyền ra ngoài sẽ khiến cả ngài và Thiện thân vương phủ đều mất mặt.”

Thiện thân vương không nói lời nào.

Sở Thành đầu óc xoay chuyển linh hoạt, tiếp tục nỗ lực: “Nha đầu kia đang cố ý khiêu khích ngài, muốn bẫy ngài đó. Ngài nghĩ thử xem, nếu hôm nay thật sự đánh nhau, ngày mai ngài sẽ bị vô số người chê cười, đường đường là Thiện thân vương mà lại bắt nạt một tiểu cô nương, thật đáng hổ thẹn. Không chừng Ngự sử đài nhận được tin tức còn buộc tội ngài nữa, nếu bệ hạ biết được cũng sẽ quở trách ngài không có tấm lòng độ lượng của bậc trưởng bối.”

Thiện thân vương nhìn vẻ mặt tủi thân của Sở Thần một lúc lâu: “Mồm miệng trơn tru, đầu óc minh mẫn, xem ra uống chưa say.”

Sở Thần im bặt.

Thiện thân vương lại nói: “Trên người không có mùi son phấn, xem ra chưa chạm vào thứ không sạch sẽ.”

Sở Thần câm nín.

Thiện thân vương vươn tay ra, vỗ mạnh lên bả vai Sở Thần, Sở Thần đứng yên không hề suy suyển, ông ta lại nói, “Thân thể rắn chắc, võ công vẫn còn, sức lực chưa mất.”

Sở Thần tiếp tục im lặng.

“Đi thôi, theo ta hồi phủ!” Thiện thân vương rút tay về, không nhìn Sở Thần nữa, xoay người ra khỏi Lãm Phương Các.

Sở Thần vẫn không đáp một lời.

Y quay lại nhìn An Hoa Cẩm.

An Hoa Cẩm hừ lạnh một tiếng, đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, Thiện thân vương vẫn chưa hồ đồ? Sở Thần nói có hai ba câu như vậy mà đã thuyết phục được ông ta rồi á? Nàng chẳng thèm nghĩ nữa, muốn thế nào thì thế ấy, sảng khoái rời đi cũng tốt. Nàng phất tay với y: “Cút đi!”

Sở Thần trừng mắt nhìn nàng, “cút đi” là ý gì? Nàng không thể nói một câu dễ nghe với y được sao?

“Còn không đi mau đi? Kì kèo cái gì?” Thiện thân vương dừng bước tức giận thúc giục.

Sở Thần đành bó tay, không đánh nhau là tốt rồi, thế là đủ, y vừa xoay người vừa hạ hệnh cho quan binh: “Mau theo ta hồi phủ, còn đứng đấy làm gì nữa? Chờ tiểu quận chúa mời các ngươi uống rượu à?”

Đám quan binh vội vàng thu kiếm, đi theo sau Sở Thần, rời khỏi Lãm Phương Các.

Không bao lâu sau, Lãm Phương Các yên tĩnh trở lại.

An Hoa Cẩm từ từ ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu khác, uống một ngụm, sau đó bắt tréo chân chậm rãi mở miệng nói với người đứng sau tấm bình phong: “Cố thất công tử xem trò vui đủ chưa? Nếu vẫn chưa xem đủ, vậy huynh ra đây, chúng ta diễn tiếp.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *