Chương 2: Đe dọa
Lúc Dịch Trường An trộm bộ đồ tang phục may bằng vải thô của một người đàn ông trên núi, nhìn vào trông không khác gì một tên ăn mày chui ra từ rừng sâu núi thẳm, thì chính Dịch Lương đã đưa tay giúp đỡ nàng. Với dáng vẻ nhếch nhác, rách nát của nàng lúc đó, sao mà hắn nghĩ đến việc nàng là một cô gái cho được?
Khi Dịch Trường An lần đầu đến Đại Yến, tính cảnh giác rất cao nên cũng không cho Dịch Lương biết nàng là con gái. Dù sao thì tông giọng của nàng vốn cũng trung tính, chỉ cần hạ trầm lại tông giọng một chút thì sẽ không bị người khác phát giác.
Chỉ là, không ngờ mới theo Dịch Lương được nửa tháng thì lại xảy ra cơ sự như vậy!
Dịch Lương có tên tự là Trường An, trùng hợp lại giống hệt tên của nàng. Điều bất ngờ hơn nữa là đến khuôn mặt cũng giống nhau như đúc từ một khuôn, đúng là ý trời.
Nghĩ đến tình nghĩa Dịch gia dành cho mình hơn nửa tháng qua, Dịch Trường An đành cắn răng đồng ý: “Được!”
Thấy Dịch Trường An đồng ý, Dịch Lương thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng ngả người xuống ghế như thể trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian, hắn yếu ớt tiếp lời:
“Nói ra cũng may, vì khuôn mặt của hai ta giống nhau, để tránh thị phi nên trước đây vẫn luôn bảo Trường An đệ đeo khăn che mặt, với người ngoài cũng chỉ nói đệ là An tiên sinh mà ta mời đến. Đến khi ta đi cũng không khó giải thích, cứ nói An tiên sinh nhận được tin báo từ quê nhà nên đã trở về nguyên quán…
Còn về việc đệ không nhận ra được người khác cũng không sao, cứ truyền tin ta bệnh nặng phát sốt nên đầu óc hồ đồ, không thể nhớ rõ một số chuyện và người nữa. Đệ chỉ cần bảo Mặc Trúc nhắc đệ…
Chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian này, dù có chịu chút trách phạt cũng không đáng ngại. Có đệ làm trụ cột thì cái nhà này cũng sẽ không loạn, sau này từ từ tìm cách lo liệu, để mẹ ta và Vân Nương có thể tiếp tục sống tốt, ta cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay…”
Nghe Dịch Lương lảm nhảm tự sắp xếp hậu sự cho chính mình, Dịch Trường An thở dài: “Lương huynh, huynh nên suy nghĩ tích cực một chút. Xưa nay chuyện bệnh tật chỉ bốn, năm phần nhưng đại phu lại thường thích nói quá lên chín, mười phần. Tuy huynh đột ngột đổ bệnh, nhưng nếu kiên trì điều trị ắt sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Dịch Lương nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn nói thêm gì đó nhưng lại ghìm xuống, giọng nói càng lúc càng yếu: “Nếu được như lời đệ nói thì tốt quá… Nhưng nếu chẳng may ta không thể trụ thêm được nữa, chỉ mong Trường An đệ… đừng để cho người thứ tư biết được chuyện này, bao gồm cả Vân Nương…”
Mộc thị là mẹ hắn, Dịch Lương đương nhiên có thể tin tưởng, nhưng hắn chỉ mới thành thân với Vân Nương được nửa năm, hai vợ chồng trước đó cũng chưa hoàn toàn tín nhiệm nhau. Dịch Trường An gật đầu đồng ý, an ủi Dịch Lương thêm mấy câu rồi quay trở về phòng mình.
Ngày hôm sau, Dịch Trường An nghe theo sự sắp xếp của Dịch Lương, giả vờ cáo biệt về quê. Đợi ba ngày trôi qua, nàng đến một đình viện ở ngoại ô huyện Thái Bình chờ Mộc thị đến.
Trong tay Mộc thị ôm chặt một chiếc hũ nhỏ, đôi mắt hãy còn đỏ hoe, bình tĩnh nhìn Trường An.
Nhìn thấy khuôn mặt không còn che vải như ngày trước nữa thì có chút ngơ ngác, người đang đứng trước mặt giống Dịch Lương như đúc. Sửng sốt vài giây, bà mới thở dài nói: “Lương nhi, chắc con chờ ta lâu lắm rồi đúng không? Cẩn thận vết thương, ta đã thay con thắp hương trước Bồ Tát rồi, chúng ta quay về trước đã.”
Dịch Trường An vội vàng lên xe lừa. Sau khi trở lại nhà họ Dịch, Mộc thị đã lập tức đưa nàng đến thư phòng, đuổi người hầu đi xa, sau đó ngồi xuống với vẻ mặt đau buồn: “Nửa đêm hôm qua, Lương nhi mất, ta đã lén đưa nó ra ngoài hỏa táng rồi. Từ bây giờ trở đi, con chính là Lương nhi.”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Dịch Trường An vẫn không tránh khỏi buồn bã khi nghe tin Dịch Lương mất. Chưa kịp nghĩ nhiều, Mộc thị đã nói tiếp: “Trước đó, sau khi Lương nhi bị phạt gậy, Lý Thái miễn cưỡng đồng ý lời cầu tình của mọi người mới để cho nó nghỉ ngơi ba ngày.
Ngày mai con hãy đến nha môn diện kiến thay Lương nhi. Ta đã giải thích cho hai thuộc hạ của Lương nhi là Mặc Trúc và Tu Trúc rồi, nói con bị bệnh nặng nên tỉnh dậy đầu óc có chút bị ảnh hưởng…
Cả giọng nói và nụ cười của con đều rất giống Lương nhi, ngay cả chữ viết cũng giống nhau nên con đừng lo lắng chuyện người khác nghi ngờ. Trước tiên, con cứ đọc qua hết tài liệu trong thư phòng của Lương nhi để tìm hiểu. Trường An à, già trẻ lớn bé trong Dịch phủ bây giờ đều trông cậy vào con đó!”
Dịch Trường An gật đầu đồng ý: “Bá… mẫu thân, con trai hiểu rồi.”
Thấy Mộc thị đi rồi, Dịch Trường An đóng cửa thư phòng lại, lấy một ít tài liệu Dịch Lương viết ra bắt đầu đọc, nhưng tâm trí lại miên man đến nơi xa.
Đêm hôm đó, nàng đang truy bắt tên tội phạm thì vô tình trượt chân ngã xuống vách núi, không ngờ bản thân lại xuyên không đến triều Đại Yến một cách khó hiểu.
Khẩu súng Type 92 cầm lúc đó cũng chẳng biết đã bị rơi chỗ xó xỉnh nào. Quần áo trên người thì rách nát, những thứ còn lại chỉ là một thanh dao găm, cùng một bộ áo chống đạn.
Trước đó nàng cũng từng nghĩ không biết sau này phải làm sao để sinh tồn ở thời không này được đây. Ban đầu, nàng định dựa vào mấy kĩ năng của mình để làm thợ săn, nhưng ai biết được mọi chuyện lại đột ngột rẽ sang một hướng không ngờ đến như vậy chứ.
Bây giờ, nàng phải thay Dịch Lương giả làm một người đàn ông trưởng thành, thay hắn sống tiếp ở khoảng thời không này. Bộ quần áo chống đạn cũng không thể cởi ra được, yết hầu lại càng không có, xem ra phải tìm cách làm một cái giả mà không dễ rơi ra được…
Được Dịch Lương cưu mang suốt hơn nửa tháng qua, bây giờ thay thế Dịch Lương coi như là báo ơn hắn. Sau khi mọi chuyện qua đi rồi nàng sẽ phải làm gì tiếp thì cứ đến đâu hay đến đó thôi.
Dịch Trường An lấy lại bình tĩnh, cầm tài liệu của Dịch Lương để lại lên đọc, chậm rãi nhíu mày.
Dịch Lương đỗ Tiến sĩ hạng hai, cũng không phải chỉ là tên học vẹt. Sau khi ngân khố bị trộm, tuy hắn chưa dốc hết sức điều tra án, nhưng vẫn cẩn thận thu thập nhiều manh mối, chẳng qua vẫn không thu hoặc được gì. Không biết ngày mai khi nàng đến nha môn tiếp quản lại mọi chuyện, liệu còn có thể tìm ra được manh mối gì còn sót lại nữa không…
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa mùa thu kéo dài suốt mấy ngày qua đã tạnh. Dịch Trường An dẫn theo Mặc Trúc và Tu Trúc đến nha môn, dáng vẻ vẫn còn chút tập tễnh.
Nhờ Mộc thị cố tình lan truyền chuyện Dịch Trường An bị ốm sốt đến “đầu óc bị ảnh hưởng” nên khi tỉnh lại có nhiều chuyện không còn nhớ rõ, vì vậy Mặc Trúc và Tu Trúc cũng không thấy lạ, luôn túc trực bên cạnh Dịch Trường An thì thầm nhắc nhở.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Dịch Trường An đã nhận biết được hết toàn bộ những người mà nàng gặp trên đường đến nha môn.
Sau khi tiến vào chính điện, một người đàn ông trông có vẻ là phụ tá huyện lệnh đã chặn trước mặt, trợn mắt nhìn Dịch Trường An: “Dịch Thôi quan hôm nay đến đây ắt đã tìm ra được cách rồi nhỉ? Nếu vẫn chưa phá được án, thì sẽ không dễ dàng chỉ ăn vài gậy như lần trước đâu đấy, thưa đại nhân!”
Nghe tên phụ tá nói mỉa mai một lúc, Dịch Trường An cuối cùng cũng nhận ra có vài chuyện mà Dịch Lương chưa kịp nói cho nàng biết.
Hóa ra sau khi Lý Thái phạt gậy Dịch Lương thì có cho nghỉ phép ba ngày để dưỡng thương, nhưng cũng lệnh cho hắn đến ngày thứ tư phải đến trình báo kết quả điều tra vụ án, nếu không sẽ bị báo lên quan Quận, tống giam với tội lơ là chức trách.
Nhìn đám Mặc Trúc, Tu Trúc đều đang rúm ró hết cả người lại, cúi đầu không dám tiến lên giải thích cho nàng biết kẻ đang nói là ai, Dịch Trường An cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vô tư chắp tay nói: “Ta muốn đến ngân khố xem lại lần nữa.”
Bì phụ tá vốn còn tưởng rằng Dịch Trường An sẽ biết điều mà biếu hắn ít quà, để hắn còn nói giúp vài lời tử tế trước mặt Huyện lệnh. Nhưng không ngờ, đến cái tên “Bì phụ tá” mà Dịch Trường An cũng không thèm gọi đã nói muốn đến ngân khố.
Hắn phất tay, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi: “Đại nhân đã nói rồi, giờ Mùi hôm nay phải cho ngài biết kết quả, nếu không thì chức quan này Dịch đại nhân cũng không cần làm nữa đâu!”