Chương 15: Cà tím mặn chết người
Nếu như có thể thu hẹp phạm vi hơn một chút thì khả năng người của hắn bị thương trong hành động lần này cũng thấp hơn. Mọi người cũng có thể lập công mà vẫn bình an vô sự. Trần Nhạc hiển nhiên là cầu còn không được, hắn chỉ không ngờ Dịch Trường An lại có bản lĩnh thu hẹp được phạm vi nghi phạm!
Im lặng một lát, đôi mắt Trần Nhạc hơi lóe lên nhìn Dịch Trường An: “Nếu Dịch đại nhân có chủ ý gì cứ việc sai khiến, bọn ta nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ!”
Thấy Trần Nhạc dùng hai từ “sai khiến”, Dịch Trường An cũng không khách khí nữa: “Bây giờ đã gần trưa rồi, mọi người kiểm tra xong cũng đói bụng, không biết vị quân gia nào đao pháp tốt thì hãy làm chút rau nấu cơm trước đã.”
Ngụy Đình vốn đang ở một bên hóng hớt liền ngoáy ngoáy lỗ tai: Hắn không nghe nhầm chứ, đã đến lúc nào rồi mà Dịch đại nhân đây còn nghĩ đến chuyện ăn uống sao? Hắn có thể nuốt trôi sao? Còn muốn tìm một người đao pháp tốt để nấu ăn…
Nghĩ đến những lát cà tím còn đang được cắt dở trên thớt trong căn bếp rộng lớn của chùa Bình An được Dịch Trường An khen ngợi kỹ năng dùng dao tốt, Ngụy Đình không khỏi nhớ đến chiếc nồi sắt đó, mà nhớ đến nồi sắt lại tự nhiên nhớ tới… Ngụy Đình nôn mửa, vuốt vuốt ngực, hít sâu một hơi.
Các tăng nhân trong chùa vẫn đang bị canh gác ở hậu điện, tuy trụ trì đang cúi đầu tụng kinh với một giọng trầm vang nhưng có một loại cảm giác bất an cứ lặng lẽ len lỏi trong lòng chúng tăng nhân.
Ngay khi tiếng tụng kinh càng lúc càng trầm xuống, thì cửa lớn đột nhiên được mở ra, mấy binh lính khiêng các chậu lớn bước vào: “Đại nhân có lệnh, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, phiền các vị sư phụ đây chịu vất vả một chút, các vị hãy dùng bữa trước, nhưng không được nói chuyện với nhau.”
Có hai chậu rau lớn, một chậu cơm và một chậu bát đũa mà các nhà sư thường sử dụng. Binh lính đặt bốn cái chậu lớn xuống đất, bước sang một bên canh cửa, để cho các nhà sư dùng bữa.
Đậu được cắt thành từng khúc gọn gàng rồi xào với dầu thực vật, cà cũng có độ dày đều, nhưng chỉ được luộc với một ít muối, cả hai món đều không có gì quá đặc biệt. Hầu hết các nhà sư đều bước vào xới bát cơm ngũ cốc rồi múc từng thìa trong hai chậu rau, tuy nhiên có ba người trong số họ chỉ lấy đậu xào chứ không lấy cà tím.
Mặc dù binh lính đang đứng dựa ở cửa trò chuyện nhưng vẫn âm thầm nhớ mặt ba người này. Sau khi mọi người ăn xong và nghỉ ngơi một lúc, mấy người Thường Đại Hưng và Ngụy Đình cầm bút, mực và giấy đi tới một khoảng đất trống cạnh cửa, rồi cho toàn bộ nhà sư quay về hậu điện: “Đại nhân đã dặn, phải ghi chép lại danh tính của từng người, những người nào phù hợp với thẻ tăng sư có thể rời đi trước.”
Nhưng chính Dịch Trường An sẽ tự tay ghi chép lại.
Người thứ nhất là trụ trì, danh tính nhanh chóng được ghi lại, Dịch Trường An tùy tiện hỏi thêm vài câu: “Trong chùa xảy ra chuyện như vậy, là trách nhiệm của bổn quan, nên bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng, mong trụ trì hãy kiên nhẫn hợp tác.”
Trụ trì pháp danh là Tịnh Trần, trước đây đã từng gặp Dịch Lương vài lần, biết hắn là quan viên huyện Thái Bình, phụ trách các vụ án hình bộ, ông ta không dám lơ là, vội vàng chắp tay Niệm Phật: “A di đà Phật, Dịch đại nhận quá lời rồi, Dịch đại nhân có gì muốn biết, bần tăng nhất định không giấu giếm nửa lời.”
Dịch Trường An mỉm cười đáp lễ, ban đầu hỏi rất nhiều vấn đề không liên quan, sau khi hỏi lòng vòng một hồi, liền giả vờ thản nhiên nói: “Ta thấy trong chùa có không ít võ tăng, bình thường thì họ làm những việc gì?”
Chùa Bình An có ba mươi nhà sư, võ tăng đã khoảng mười người, chiếm gần một nửa, tỷ lệ này có vẻ hơi cao.
Những võ tăng nhận được thẻ đều được phép cầm kiếm giới, Tịnh Trần sợ Dịch Trường An hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Theo quy tắc trong chùa, trừ những nhà sư già yếu, thì ngoài thời gian học bình thường, tất cả đều phải học võ, cũng không cầu võ nghệ cao thâm, mục đích chủ yếu là để rèn luyện thân thể mà thôi.
Dịch đại nhân cũng biết đó, huyện Thái Bình vốn không lớn, tuy rằng chùa Bình An cũng được cúng bái ít hương hỏa, nhưng nếu không làm việc và trồng trọt, thì vẫn có chút chật vật, vì thế nên mới…”
Chẳng trách trước khi nàng và Mộc thị tới hành lễ, trong số tu sĩ có không ít võ tăng tụng kinh, điều này có nghĩa là khi bỏ kiếm xuống có thể tụng kinh, trồng trọt, khi cầm kiếm lên có thể đánh trộm… cũng có thể giết người!
Dịch Trường An gật gật đầu: “Ta thấy trong đó có một số người võ nghệ khá tốt.” Nàng thuận miệng hỏi về ba người kia, nhưng âm thanh lại có chút trầm xuống, “Ví dụ như ba người kia, hình như mạnh hơn những người khác rất nhiều.”
Câu hỏi đặt ra chính là nói tới ba người không ăn cà tím luộc trước đó.
Tịnh Trần quay lại nhìn rồi gật đầu tán thành: “Võ nghệ của ba người đó đúng là lợi hại hơn những người khác một chút.”
Dịch Trường An tò mò hỏi thêm một câu: “Ta nghe nói những người có võ công cao có thể kiểm soát cân bằng rất tốt, không biết bọn họ có như vậy không?”
Dịch Trường An xuất thân từ khoa cử, quan văn tò mò về người học võ như vậy cũng là thường tình, Tịnh Trần không nghi ngờ gì, thoáng nhớ lại những hành vi thường ngày của ba người nọ, sau đó cũng gật đầu tán thành:
“Nghĩ lại thì đúng là như vậy, có lần tôi từng thấy Tuệ Không cùng với các huynh đệ thi xếp củi. Người khác chỉ có thể xếp cao đến nửa thân người là bị đổ rồi, nhưng Tuệ Không có thể xếp cao hơn cả thân người…”
Những cành củi được lấy từ trên núi về cũng không hề dễ xếp, chứng tỏ khả năng khống chế thăng bằng của Tuệ Không rất tốt! Dịch Trường An cười nhẹ liếc nhìn các tăng sĩ ở hậu điện, mắt dừng lại trên người Tuệ Không giây lát, sau đó khách khí đứng dậy tiễn trụ trì rời đi: “Đã làm phiền trụ trì rồi, mời ngài quay về nghỉ ngơi, chút nữa ta sẽ ghi chép lại rõ ràng sự việc ở đây, chắc không có chuyện gì lớn nữa đâu.”
Đây rõ ràng là nói cho có, trong chùa chết mất một mạng người, còn được Cẩm y vệ đích thân ra mặt… Nhưng Dịch Trường An đã nói vậy, Tịnh Trần cũng không thể làm gì được, chỉ nói vài câu rồi đi ra.
Sau đó dù già hay trẻ, khỏe hay yếu đều được Dịch Trường An gọi tới, cười cười nói nói vài câu, đến cuối cùng chỉ còn sót lại ba người không ăn cà tím ở phía sau.
Mấy người này đều là võ tăng của chùa Bình An, chiều cao xấp xỉ nhau, Thường Đại Hưng và Ngụy Đình đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn thấy người thứ nhất được gọi lên rồi nhanh chóng ghi chép lại thân phận sau đó lại cho đi. Hai người đang ngơ ngác thì Dịch Trường An lại gọi võ tăng thứ hai lên, chính là hòa thượng có pháp danh Tuệ Không.
Như thường lệ vẫn hỏi về pháp danh và quê quán trước, Dịch Trường An nhàn nhã hỏi vài câu rồi chậm rãi ghi chú lại, thản nhiên nói một câu: “Mẻ cà tím nấu hôm nay chắc là cuối vụ thu nhỉ, không ngờ cà tím trồng trong chùa các vị ăn lại ngon vậy, nhưng mà hôm nay bỏ nhiều muối quá, xém tí mặn chết ta rồi.”
Tuệ Không chỉ hơi giật mình, sau đó nhanh chóng đáp lại: “Có lẽ các quân gia không quen nếp ăn trong chùa nên cho quá nhiều muối…”
Tuệ Không còn chưa nói hết câu, hai người Thường Đại Hưng và Ngụy Đình liền nhìn thấy bàn tay trái đang đặt trên bàn của Dịch Trường An nắm chặt lại. Đây chính là mật hiệu mà bọn họ đã giao kèo với nhau trước đó! Không cần suy nghĩ nhiều, hai người lập tức lao ra, giữ chặt lấy vai Tuệ Không, khống chế huyệt đạo hắn ta.
Tuệ Không liền biến sắc, vừa giãy giụa vừa hét lên: “Xin hỏi đại nhân bần tăng đã phạm phải tội gì!”
“Bình thường ngươi cũng ăn uống thoải mái không kiêng khem gì, tại sao ban nãy lại không ăn cà tím, mà bữa ăn tổng cộng cũng chỉ có hai món.”
Dịch Trường An xếp bút lại, nhìn chằm chằm Tuệ Không, chậm rãi nói thêm: “Thật ra món cà tím không hề mặn.”