Chương 12: Người mất đầu ở ngôi chùa trên núi
Thấy Trí Tạng nhìn mình với vẻ nghi hoặc, Dịch Trường An suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Tạng nghĩa là thu thập, thu thập tất cả giáo pháp. Kinh Tạng có nghĩa là, trên thì chứa đựng giáo lý của chư Phật, dưới thì dạy chúng sinh hiểu biết…”
Thấy Dịch Trường An nhắc tới Phật pháp mà thuộc lòng như thế, Trần Nhạc hơi ngạc nhiên nhìn nàng, yên lặng cất cái khăn tay vuông mình vừa định đưa cho nàng lau nước mắt đi.
Dịch Trường An liếc thấy động tác của Trần Nhạc, gật đầu cảm ơn hắn, tiếp tục nhỏ nhẹ nói chuyện với Trí Tạng: “Giới luật trong kinh có thể trị cái ác của chúng sinh, điều hòa tính cách của chúng sinh, luận kinh để quyết định tính tương đương của chư pháp. Lấy ‘Tạng’ làm pháp danh, chỉ cần trong tâm có Phật tính, bách tà bất xâm, sau này nhất định sẽ có thành tựu.”
Trí Tạng là tiểu hòa thượng mới vào sơn môn không lâu, hôm nay đột nhiên thấy người chết thì vô cùng sợ hãi, giờ lại bị xoay vòng vòng trước những lời lý giải cao thâm của Dịch Trường An. Nhưng nhờ vị ngọt của viên kẹo trong miệng, bất an trong lòng cũng vơi đi nhiều.
Nghĩ đến pháp danh của mình, Trí Tạng bỗng thấy vui vẻ, cảm thấy mình vừa quy y cửa Phật đã có một pháp danh tốt như thế, sau này phải đọc nhiều kinh hơn nữa, để Phật tổ phù hộ mình, dù là ban đêm cũng không thấy sợ hãi.
Dịch Trường An thấy Trí Tạng bình tĩnh hơn nhiều thì mới chậm rãi hàn huyên với cậu bé: “Trí Tạng, ngươi vào sơn môn khi nào? Nhà ngươi vốn ở đâu? Ồ, mà sao lại tới huyện Thái Bình thế? Mỗi ngày đều phải đọc kinh sớm sao? Đọc kinh sớm xong còn phải giúp nấu cơm nữa cơ à. Vậy giờ là giờ gì? Chẳng phải sẽ đói bụng lắm sao?”
Một người cao lớn như đề kỵ, vừa nãy cũng khá khó khăn mới đưa được tiểu hòa thượng sang đây, đang muốn cắt ngang cái kiểu dỗ trẻ con của Dịch Trường An nhưng bị Trần Nhạc lấy tay chặn lại.
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng vị đề kỵ đó vẫn lùi lại, tiếp đó nghe được Dịch Trường An dịu giọng hỏi như hỏi chuyện nhà: “Hôm nay ta vốn tới chùa này làm lễ, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Trí Tạng và Dịch Trường An nói chuyện rất lâu, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Mặc dù lúc nói tới chuyện này vẫn còn căng thẳng sợ hãi, nhưng nhìn vị thí chủ này hòa ái thân cận nói chuyện với mình, cuối cùng Trí Tạng cũng có thể mở miệng trả lời.
“Ta mới vào chùa không lâu, được phân cho làm việc vặt trong phòng bếp, giúp việc vặt cho Trí Năng sư huynh. Trí Năng sư huynh chính là, chính là…” Tiểu hòa thượng sợ hãi nhìn qua vai Dịch Trường An vào phòng bếp, hơi e dè. Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như suối trong nắng ấm của Dịch Trường An, cậu nhẹ giọng khích lệ mình một câu, trong lòng bình tĩnh lại, nói tiếp:
“Khi đó ta ôm một bó củi đi vào, Trí Năng sư huynh đang quay lưng lại với ta cắt đồ ăn, ta gọi huynh ấy một tiếng, huynh ấy không đáp lại. Ta xếp củi xong, ngẩng đầu lên thì thấy Trí Năng sư huynh, huynh ấy cắt đầu mình xuống…”
Hai mắt Trí Tạng mở thật to, vô thức trả lời câu hỏi của Dịch Trường An, đôi tay nhỏ nắm chặt tay nàng.
Chuyện cậu thấy hôm nay quá mức chấn động, vì Trí Năng sư huynh không chỉ dùng dao thái cắt đầu mình xuống, mà cái đầu đó còn rơi vào cái nồi lớn nấu nước sôi!
Một cái đầu người lăn xuống, nước nóng văng ra xung quanh, thậm chí trong giây phút đó, Trí Tạng cảm thấy mình đã ngửi thấy mùi thịt chín thơm phức, dạ dày không ngừng cuộn lại. Cậu vừa nôn vừa chạy nhanh ra hậu viện để tìm trụ trì.
Nghe cậu nói tới đó, vị đề kỵ kia lại chạy ra góc tường nôn tiếp, dù lúc mới vào đã nôn một trận rồi. Nghe tiếng nôn mửa của người kia, sắc mặt của Trí Tạng trắng bệch.
Thấy cảnh tượng đó, chắc chắn trong lòng đứa bé đã để lại ám ảnh to lớn. Dịch Trường An thương hại nhìn Trí Tạng, khẽ sờ đầu cậu an ủi: “Đừng sợ, ta đã từng được một vị cao tăng chỉ điểm, có thể tụng kinh trừ tà.”
Dịch Trường An gỡ hà bao bên hông xuống, quơ quơ trước mặt Trí Tạng: “Có thấy con hạc trắng trên hà bao này không, đọc với ta nhé: Quán tự tại Bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời…”
Giọng Dịch Trường An vốn là trung tính, bây giờ nói chậm lại mang theo vẻ ôn hòa thân thiết. Trí Tạng làm theo lời nàng, nhìn chằm chằm cái hà bao đang lắc lư nhẹ kia, vô thức đọc theo: “Quán tự tại Bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời…”
“Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ tất cả khổ ải…”
“Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ tất cả khổ ải…”
“Thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt…”
“Thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt…”
Sau cùng Trí Tạng không cầm cự được, đôi mắt lờ mờ nhắm lại, yên lòng ngủ say.
Dịch Trường An đã chuẩn bị từ lâu, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu bé, nhìn Trần Nhạc. Trần Nhạc vẫy tay, vị đề kỵ kia đã nôn ra cả mật xanh mật vàng xấu hổ bước tới, ôm Trí Tạng đi.
“Để cậu bé ngủ một giấc đi, đừng ồn ào tránh khiến cậu tỉnh giấc.” Dịch Trường An thấp giọng dặn dò một câu. Nàng đứng lên, trước mắt đột nhiên tối lại, lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Trần Nhạc đỡ lấy nàng: “Dịch đại nhân, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, không sao!” Dịch Trường An nhanh chóng đẩy Trần Nhạc ra, cố gắng chống người đứng thẳng: “Vừa rồi ngồi xổm hơi lâu, đứng dậy hơi vội nên hoa mắt.”
Thấy sắc mặt Trần Nhạc hơi quái dị, Dịch Trường An nghĩ tới động tác đẩy hắn ra theo bản năng của mình, vội vàng thi lễ thật sâu để che giấu: “Trần đại nhân, vừa rồi hạ quan mạo phạm rồi.”
Vừa rồi Trần Nhạc đỡ Dịch Trường An thì phát hiện dưới áo khoác của hắn có áo giáp bảo vệ. Một Thôi quan thất phẩm nho nhỏ của huyện Thái Bình, một đứa con dòng thứ của Dịch thị không hề có danh tiếng lại âm thầm mặc một bộ giáp bảo vệ cơ thể, hơn nữa chỉ cần vài hành động đã khiến tiểu hòa thượng kia ngoan ngoãn ngủ mất… Ánh mắt Trần Nhạc lóe lên: “Không sao, Dịch đại nhân còn muốn vào xem không?”
“Đương nhiên là muốn, điện… đầu của Trí Năng… nhất định phải khám nghiệm tử thi.” Suýt chút nữa Dịch Trường An đã nói mấy chữ “điện thoại thông minh”(*) ra, may mà kịp thời sửa miệng.
(*) Từ gốc là “智能手机”: có nghĩa là điện thoại thông minh, tên Trí Năng trùng với từ trí năng nghĩa là thông minh.
Dịch Trường An nhanh chóng liếc Trần Nhạc một cái, thấy trên mặt hắn căn bản không có biểu cảm gì bèn nhanh chóng quên chuyện đó đi, đi vào bếp cẩn thận kiểm tra.
Trí Năng khoảng hơn bốn mươi tuổi, cái xác không đầu nằm trên bếp. Mặc dù củi lửa trong bếp đã bị rút đi, nhưng cái đầu đó vẫn nằm trong nồi lớn, bị nước nóng trong nồi nấu lên nên đã bợt màu, vết máu trên bếp cũng đã đen lại.
Dịch Trường An dùng cái vợt lớn vớt cái đầu đó lên, cẩn thận so sánh vết thương phần cổ và đầu, lại tìm một miếng vải lồng hấp sạch sẽ, yên lặng đặt cái đầu đó lên, rồi mới nghiêm túc kiểm tra thi thể của Trí Năng.
Đề kỵ Cẩm y vệ đưa tiểu hòa thượng đi ngủ đã quay về, có lẽ là nhận được chỉ thị của Trần Nhạc, mặc dù mặt nhăn lại như mướp đắng, nhưng vẫn theo sau Dịch Trường An như cái đuôi. Có lẽ là sợ mình lại nôn tiếp, hắn ta nói không ngừng: “Dịch đại nhân có phát hiện gì không… Dịch đại nhân có muốn ta hỗ trợ không… Dịch đại nhân…”
“Ừm, nước trong nồi là nước sôi.” Dịch Trường An tỉ mỉ kiểm tra thi thể, lại cẩn thận rời cái xác đi. Nàng liếc qua con dao thái bị quăng một bên, nhấc cái thớt bị thi thể đè lên nhìn, rốt cuộc cũng đáp lời: “Xem ra Trí Năng định làm món cà thái lát.”
Đề kỵ ngơ ngác nhìn Dịch Trường An, nàng ném quả cà bị cắt đã đen lại xuống thớt, nhẹ nhàng xoa tay: “Món này nhạt nhẽo quá, mùi vị nên đậm hơn một chút, phải bỏ nhiều dầu vào xào, hoặc nấu với thịt, có vậy mới thơm ngon được.”
Đề kỵ nhìn cái nồi nổi lên chút váng mỡ, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên bụm miệng lại, vừa nôn vừa chạy nhanh ra ngoài.