Chương 10: Các di nương của Đại Yến đều là kiểu như vậy à?
Thấy Dịch Trường An phản ứng, mặc kệ nha hoàn vẫn đang ở đấy, Hà Vân Nương đứng dậy nắm chặt tay Dịch Trường An: “Phu quân, ta biết chàng thương ta, nhưng chuyện phụng dưỡng cha mẹ là đạo hiếu, nếu phu quân vì chuyện này mà xích mích với mẫu thân, ta…”
Dịch Trường An nhìn khuôn mặt vừa cảm động, vừa lo lắng của Hà Vân Nương, dừng bước: Nàng quên khuấy mất thời cổ đại rất chú ý đến vấn đề này, nếu vẫn cố chấp trái lại sẽ biến Hà Vân Nương trở thành người bất hiếu. Ở thời đại này chính là thế, sai một nhịp là đủ đẩy con người ta đến đường cùng.
Dịch Trường An ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Vân Nương yên tâm, ta sẽ không tranh cãi với mẫu thân. Ta chỉ muốn khuyên nhủ mấy câu tránh việc người tức giận, ta lại thành kẻ bất hiếu.”
Lúc này Hà Vân Nương mới đỏ mặt buông tay ra, có chút thấp thỏm nhìn theo Dịch Trường An.
Mộc thị đanh mặt ngồi trước cửa trong phòng, thấy Dịch Trường An bước vào cũng không để ý. Uyển ma ma mang trà lên, đánh mắt ra hiệu rồi mới nhẹ tay đóng cửa lui xuống.
Dịch Trường An đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh Mộc thị, gọi một tiếng “Bá mẫu”, thấy Mộc thị quay đầu nhìn nàng mới nói tiếp: “Thực ra đây vốn là chuyện nhà của bá mẫu, nhưng hiện tại ta lại không tránh khỏi liên quan, nên cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Bá mẫu cũng biết, chuyện kia tuy rằng đã giải quyết, nhưng bên Lý Thái nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngoài mặt con phải cẩn thận không để xảy ra chuyện gì, giờ nếu hậu trạch có mâu thuẫn bị đồn ra ngoài, ắt sẽ thành điểm yếu.
Đến chuyện trong nhà còn chẳng xử lý ra hồn, nói gì đến việc quốc gia đại sự. Huyện Thái Bình tuy nhỏ, nhưng chỉ cần có chút chuyện ắt sẽ có không ít kẻ dã tâm muốn thổi phồng gây thị phi.
Bá mẫu là người sáng suốt, việc gì phải gánh tiếng xấu làm khó con dâu? Đợi sóng gió qua rồi, nguy hiểm không còn rình rập nhà họ Dịch, đến lúc đó con sẽ từ quan…”
Không đợi Dịch Trường An nói xong, Mộc thị nắm chặt tay nàng, âm thanh cũng trở nên sắc bén: “Con muốn từ quan sao?”
Dịch Trường An gật đầu: “Vâng, con sớm đã muốn nói chuyện này với bá mẫu rồi. Chuyện trước đây cũng chỉ là kế tạm thời, đợi mọi việc ổn định rồi, con cũng sẽ kết thúc chuyện này. Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho bá mẫu và Vân Nương, con sẽ nghĩ cách giả chết, hoặc bỏ đi đâu đó thật xa cũng được…”
“Không được!” Mộc thị ngắt lời Dịch Trường An, thấy nàng giật mình, nhận ra giọng điệu của mình quá gay gắt, vội lấy khăn xoa xoa khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Nếu như con đi rồi, hai người phụ nữ như ta và Vân Nương làm sao sống nổi?”
Dịch Trường An nhíu mày, nàng không chịu nổi mấy kiểu phụ nữ luôn phải sống dựa vào đàn ông như vậy, huyện Thái Bình cũng có nhiều tấm gương phụ nữ tự lập làm ăn kiếm sống mà, làm gì đến nỗi không sống nổi cơ chứ?
Mộc thị đang lau nước mắt nhưng vẫn luôn để ý quan sát vẻ mặt Dịch Trường An, thấy nàng cau mày, giọng nói cũng buồn bã hơn vài phần: “Thói đời vốn là ỷ mạnh hiếp yếu, nếu trong nhà không có đàn ông làm trụ cột, thì ngay cả người làm cũng sẽ coi thường chúng ta.
Chưa kể đến Vân Nương xinh đẹp như vậy, nếu bị mấy kẻ không ra gì để ý tới, ta còn mặt mũi nào đối diện với Lương nhi? Hơn nữa, con còn không rõ nhà họ Dịch chúng ta là thế nào sao Trường An, tuy rằng nhà ta đã tách khỏi chi chính, nhưng nếu họ biết được Lương nhi mất rồi nhất định sẽ tìm đến, lúc đó chúng ta phải sống thế nào đây…”
Dịch Trường An chỉ biết thở dài.
Từ lúc gặp Trần Nhạc, nàng luôn có cảm giác sợ hãi. Nếu nàng thực sự là đàn ông thì không sao, nhưng mình là con gái mà, nếu như ngày nào đó bị Cẩm y vệ phát hiện ra, chắc chắn không thoát được tội khi quân, đến Mộc thị và Hà Vân Nương cũng phải chịu liên lụy.
Nhưng nếu rời bỏ thân phận này, chỉ e Mộc thị sẽ trụ không nổi, ngày tháng sau này e cũng khó sống, thế khác nào hại chết Mộc thị và Hà Vân Nương đâu?
Thấy mặt mày Dịch Trường An dãn ra, giọng điệu Mộc thị cũng thay đổi: “Lương nhi đèn sách mười năm, tuy rằng làm quan lại chẳng có phúc hưởng, nếu nó đã đem hết những thứ này gửi nhờ con, đương nhiên cũng hy vọng con có thể làm tiếp, thay nó hoàn thành tâm nguyện phục vụ đất nước hãy còn dang dở.
Ta biết con là người cẩn thận, án mất bạc giao vào tay con không lâu đã giải quyết xong, chức Thôi quan bây giờ là của con, biết đâu chừng có thể giúp bao người giải được oan khuất. Trường An, chẳng lẽ con nhẫn tâm để những nỗi oan khuất tiếp tục tái diễn sao?”
Dịch Trường An im lặng.
Chẳng cần nhìn đâu xa, xem cách làm việc của Lý Thái là biết cách xử án của triều Đại Yến này, không có manh mối thì đánh gậy cho ra manh mối, vẫn tìm không ra thì tiếp tục đánh đến bao giờ nhận tội mới thôi.
Thái độ làm việc kiểu này đúng là ngứa mắt thật đấy!
Tiếng Mộc thị càng trở nên dịu dàng hơn: “Ta biết con đối với Vân Nương… Con yên tâm, ta cũng không phải loại mẹ chồng độc ác, chỉ là mấy ngày nay bởi vì chuyện của Lương nhi nên tâm trạng không tốt lắm, không tránh được trút giận lên đầu nàng.”
Dịch Trường An nghe lời này của Mộc thị, có chút dở khóc dở cười: “Bá mẫu, con không có suy nghĩ này…”
Mộc thị khoát tay: “Tối qua con lấy cớ bị thương không đến phòng Vân Nương, trong lòng ta cũng cảm kích việc con biết giữ lễ tiết, chỉ là giờ con là con trai ta, đợi qua mấy ngày nữa, không tránh được phải đến chỗ Vân Nương. Trường An con yên tâm, lúc đầu Lương nhi cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Chúng ta cũng không định để Vân Nương còn trẻ mà phải ở góa, may mà có con, coi như đổi cách khác mà tái giá thôi, cũng coi như cho Vân Nương một lời giải thích, ta sẽ không làm khó nàng ấy đâu. Lát nữa, ta sẽ dặn dò xuống dưới, để mỗi ngày Vân Nương hầu hạ con rời giường xong thì mới qua chỗ ta thỉnh an.”
Trước tiên là kể khổ, tiếp đó là cầu xin, cuối cùng thì lấy sắc dụ dỗ… Nếu như các di nương triều Đại Yến đều như Mộc thị thì chủ mẫu làm sao sống nổi?
Dịch Trường An suy nghĩ thoáng qua, sau đó đành thở dài, cười nói: “Cũng muộn rồi mẫu thân, con phải đến nha môn đây.”
Nghe thấy Dịch Trường An lại đổi thành “mẫu thân”, lúc này Mộc thị mới thở phào một hơi, đứng dậy tiễn nàng đi. Ngồi trước cửa sổ, thái độ bà ta khó chịu ra mặt: E là Dịch Trường An này không muốn bị bà giám sát, còn dám lấy việc từ quan để uy hiếp bà!
Vẫn may vẫn còn Hà Vân Nương có thể lợi dụng, chỉ cần Dịch Trường An động lòng với Hà Vân Nương, chuyện trở thành con trai bà, không muốn làm cũng phải làm…
Đang trong đà suy nghĩ, bên ngoài lại truyền lên tiếng của Uyển ma ma: “Phu nhân, thiếu phu nhân tới rồi.”
Mộc thị đổi sắc mặt sang dáng vẻ hòa ái dễ gần, đợi Hà Vân Nương hành lễ xong đừng bên cạnh bà, lại nhiệt tình kéo tay Hà Vân Nương ngồi xuống: “Vân Nương mau ngồi xuống. Chuyện trước đó Trường An đã nói với ta rồi, vì ta đau lòng vết thương trên người nó không có ai chăm sóc, cho nên mới hung dữ với con…”
Trước đó, chính mẹ chồng đã ngăn cản nàng tới chăm sóc phu quân, bây giờ lại nói kiểu khác, nhưng người ta là mẹ chồng mà, nàng biết phải làm sao đây? Hà Vân Nương chỉ có thể ai oán trong lòng, cười nói:
“Chuyện này là lỗi của Vân Nương, mẫu thân dạy bảo là đúng… Với lại con còn có chuyện cần được mẫu thân giúp. Phu quân dặn dò hôm nay sẽ có một vị đại nhân tới dùng bữa chiều, chàng bảo chỉ cần làm mấy món như mọi ngày là được, mấy chuyện này trước nay con chưa từng đảm đương, nên cũng chưa biết phải sắp xếp ra sao cho ổn thỏa, tránh để phu quân bị mất mặt…”
Mời một vị đại nhân tới dùng bữa chiều? Vừa nãy Dịch Trường An không nói với bà chuyện này! Dịch Trường An mời vị đại nhân nào tới chứ? Mộc thị nghĩ ngợi một hồi rồi lại cười nói bàn bạc với Hà Vân Nương về thực đơn.