Review Huyền của Ôn Noãn





Sáng nay tìm trên kệ sách, mình lướt qua quyển sách cũ đã đọc từ rất lâu – Huyền của Ôn Noãn. Cảm xúc trong tim mình vẫn nhói lên như thế, vẫn thấy xót xa đến từng thớ thịt như thế. Rồi ngẩn ngơ mất 5 phút đồng hồ trước khi quyết định ngồi xuống đọc lại quyển sách này. Với mình. Huyền của Ôn Noãn có một cái kết đủ đẹp để mình an lòng nhưng cả hành trình trải nghiệm câu chuyện tình yêu ấy lại làm mình thấm đủ ngọt – ngào – đắng – cay….

Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn là nhân vật chính của câu truyện do An Ninh tạo ra. Họ bắt đầu yêu nhau khi Ôn Noãn 13 tuổi. Cái tuổi mà người đời cứ nghĩ là chỉ có thể xảy ra mối tình trẻ con, ngốc nghếch, là rung động đầu đời rồi sẽ bị vùi chôn theo năm tháng. Nhưng không, kể từ khi nhìn thấy hình bóng của Ôn Noãn, Chiếm Nam Huyền đã biết, trọn đời anh sẽ không thể dung nạp thêm hình bóng của cô gái nào ngoài cô. Họ yêu nhau ba năm với những cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Ôn Noãn là một cô gái thiện tâm, trong sáng, có khả năng thiên phú trong mọi chuyện. Nói theo cách khác, tự cô đã phát ra ánh sáng lấp lánh đủ để thu hút tất cả mọi người tới gần mình. Nhưng càng như vậy, Ôn Noãn lại càng không quan tâm đến mọi thứ. Trong mắt cô cũng chỉ có anh.

Thế rồi,  mối tình tưởng như hoàn hảo ấy lại phải chia xa bởi một lý do….cực cẩu huyết. Nói thật, đoạn này mình thấy Ôn Noãn như dở hơi ấy =))) Tất cả đều thông minh thiên phú nhưng dính đến truyện tình cảm thì suy nghĩ thật vẩn vơ, một chiều. :)) Lý do thì mình xin phép không spoil quá nhiều để các bạn chưa đọc, đọc xong bài review này còn có hứng thú mà ngồi nghiền tác phẩm nhé! ^^ Sau đó Ôn Noãn đi Mĩ cùng nam phụ Chu Lâm Lộ – thanh mai trúc mã của cô, Chiếm Nam Huyền dốc sức xây dựng đế chế của mình. Những tưởng, điểm giao của họ đã lướt qua nhau.

Đó là câu chuyện “ngày xưa” thôi. Sau đấy mới là cuộc chiến nam nữ ngược tâm vừa yêu vừa hận đến thấu nát tim can -__- Ôi tôi phải nói thật là nếu tôi là nữ phụ hay nam phụ hay bất kì nhân vật nào dính đến mối tình của đôi này tôi cũng sẽ mệt theo chết mất!

Review Huyền của Ôn Noãn

Ôn Noãn từ Mĩ trở về. Bên cạnh cô vẫn là Chu Lâm Lộ giàu có, galant năm nào :)) Còn bên cạnh anh, đã có một Bạc Nhất Tâm xinh đẹp, thanh tú, là một minh tinh lớn luôn sánh vai cùng anh. Ôn Noãn cứ như dòng đời tự đưa đẩy, lại trở thành thư kí của anh. Thật ra, không phải ai đưa ai đẩy gì hết mà là do Chiếm Nam Huyền dày công sắp xếp thì đúng hơn :))) Lúc này, Nam Huyền đã đính hôn với Bạc Nhất Tâm nhưng vẫn không thể quên được Ôn Noãn. Họ ngoài mặt thì tỏ ra thù hận nhưng tâm can thì lại vừa yêu, vừa lo lắng cho nhau, vừa làm mọi cách để đối phương chịu nói ra tình cảm của mình, đúng là yêu hận triền miên!

Đối với nhiều bạn đọc. Một vài bạn có suy nghĩ rằng Chiếm Nam Huyền thực sự ích kỉ khi hành hạ người con gái anh yêu. Nhưng thật ra, nếu bạn chiêm nghiệm kĩ lại không phải như vậy. Cả hai tuyến nhân vật chính đều là người có tự trọng bản thân cao ngất trời, không ai chịu nhường ai. Họ yêu nhau hơn mười lăm năm dù ở cách nhau hàng ngàn cây số. Nếu bạn bảo một trong hai ích kỉ, chi bằng bảo cả hai bọn họ đều giữ vững tình yêu ích kỉ như thế – một thứ tình cảm chỉ thuộc về riêng họ mà thôi. Ôn Noãn hiểu anh yêu cô, cho nên cô biết anh sẽ không hại đến cô, Chiếm Nam Huyền biết cô còn dành tình cảm rất lớn cho anh, nên mới tự tin rằng, cuộc chiến tình yêu mà anh tạo ra sẽ không thất bại. Nhưng rồi, đến khi bệnh tim của cô ở trạng thái gang tấc, anh mới biết, sự ích kỉ hận thù muốn trả đũa cô, chỉ là một phần rất nhỏ so với tình yêu mà anh dành đến. Tuy nhiên, anh không cảm thấy hối hận hay có hai từ giá như, i dù có cơ hội trở về quá khứ và được phép làm lại, anh vẫn làm như thế, anh hiểu và muốn Ôn Noãn hiểu cách quý trọng tình yêu của anh và những gì đã có của hai người, y như câu nói: “Trẻ con phải chịu đau mới biết cẩn thận mà không vấp ngã.”

“Với anh, là yêu nhiều hận nhiều. Còn cô, là mười năm lưu dấu, tấc long mười năm. Nhưng may mắn thay, năm tháng không phụ lòng người, tất cả đều trọn vẹn”.

May thay, đến cuối, An Ninh đã cho bạn đọc mãn nguyện bởi một cái kết HE. Nói thật mình đã tự nhủ trước khi đọc, nếu không HE thì sẽ không bao giờ thèm ngó ngàng đến cái tên của An Ninh nữa :))) Họ hiểu được lòng nhau, Chiếm Nam Huyền bỏ đi được sự đau khổ, hận thù năm nào. An Ninh bỏ được mối lo ngại trong lòng và quẳn gánh lo đi để nói ra hết lòng mình với Nam Huyền. Và rồi, đứa bé trong bụng cô là chiếc chìa khóa để cả hai mở ra cánh cửa hạnh phúc của riêng họ. Đến đây,  trái tim mình cũng thấy an yên, mỉm cười theo.

“Vĩnh viễn là Huyền của em.”

Hạnh phúc chính là như thế. Nó có thể tự đến, nhưng cũng rất dễ dàng vuột mất nếu bạn không biết nắm giữ trong tay và cố gắng giữ gìn nó. Hành trình có mệt mỏi và gian khổ đến đâu, nhưng cái kết mãn và đủ đầy. Vậy là đủ thấy ấm lòng. ^^

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *