* Tác giả: Mật Vân Bất Vũ
* Thể loại: Hiện đại, hào môn, xuyên sách, sủng, hài hước
* Giới thiệu truyện:
Xuyên thành nữ phụ tác oai tác quái trong quyển tiểu thuyết, nhiệm vụ duy nhất của Tô Nguyệt là khiến cậu Giang ghét cô.Nhưng tại sao anh lại càng ngày càng thích cô chứ?
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì khi nào mới có thể ly hôn đây?
Cậu Giang: “Muốn ly hôn ư, đợi kiếp sau đi!”
Tô Nguyệt tức giận: “Cả thế giới đều biết anh ghét tôi cơ mà!”
Một lời thì thầm như lời của ác ma vang lên bên tai cô: “Không, là thầm mến.”
“Thầm mến cái đầu anh, tôi muốn ly hôn!”
Chương 1: Xuyên thành nhân vật nữ được người người cưng chiều trong tiểu thuyết (1)
Đau quá!
Cổ họng giống như bị thiêu đốt, khô khốc và bỏng rát. Trên người cũng đau đớn khủng khiếp.
Tô Nguyệt khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một dàn trai đẹp chân dài vây quanh giường, trong lòng không khỏi ngơ ngác.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cô chỉ có bà ngoại là người thân, những người này là ai? Tại sao đột nhiên họ lại xuất hiện trong phòng cô?
Tô Nguyệt khẽ cử động cơ thể cứng đờ của mình, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một người đàn ông mặc âu phục màu đen giữa đám trai đẹp đã chú ý đến cô.
Đôi mắt đỏ hoe lóe lên vẻ vui mừng, anh ta vội vàng tiến lên hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em tỉnh rồi à? Còn đau không? Anh đi gọi bác sĩ ngay đây.”
Anh ta xoa nhẹ đầu cô rồi quay người bước nhanh ra cửa.
Hai người đàn ông khác vừa nhìn đã biết là sinh đôi cũng vây quanh giường và lo lắng nhìn cô.
Người bên trái thấy cô đang định ngồi dậy thì lập tức đưa tay đỡ cô.
Một anh chàng đẹp trai ăn mặc thời trang khác, ngập tràn hơi thở thanh xuân, vỗ mạnh vào tay người kia một cái rồi hất ra, tức giận nói: “Cô ấy còn đang bị thương, đừng chạm vào cô ấy.”
Người bị hất tay ra trừng mắt nhìn anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận mà chỉ nhìn Tô Nguyệt với ánh mắt xót xa: “Nguyệt Nguyệt, em đừng cử động, cần gì thì cứ nói với anh.”
Tô Nguyệt ngơ ngác.
Những anh chàng với vẻ ngoài nổi bật này, cho dù chọn bất cứ ai trong số họ cũng là cực phẩm khiến hàng nghìn cô gái điên đảo si mê.
Hơn nữa, họ đều ăn mặc sang trọng. Nếu ở trong tiểu thuyết thì mỗi người đều giống như một nam chính tổng giám đốc ngang tàng.
Sao một nhà thiết kế quèn, không cha không mẹ, chán đời vì không thực hiện được hoài bão của mình như cô lại được những người đàn ông này quan tâm như vậy?
Tô Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, thấy ga trải giường và chăn đắp trắng tinh, bốn bức tường cũng trắng như tuyết, trong phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Trên mu bàn tay cô còn cắm một cây kim truyền dịch. Chắc hẳn đây là phòng bệnh trong bệnh viện.
Cô không khỏi cau mày, hỏi: “Các… các anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Hai người ở bên giường nghe thấy thế đều sửng sốt. Anh chàng điển trai ngập tràn hơi thở thanh xuân phản ứng rất nhanh: “Nguyệt Nguyệt, em sao vậy? Anh là Tử Thần đây mà.”
Thấy vậy, anh chàng sinh đôi đẹp trai khác cũng chen lên, tự giới thiệu: “Anh là Cảnh Thần đây.”
Tử Thần? Cảnh Thần?
Tô Nguyệt chớp mắt vài cái, không hiểu sao lại cảm thấy những cái tên này hơi quen quen.
Anh chàng tên Tử Thần thấy cô vẫn ngơ ngác không nhận ra họ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, bèn quay sang nhìn người đàn ông đối diện: “Liệu có phải Nguyệt Nguyệt bị sốt cao, đầu óc có vấn đề không?”
Lúc này Tô Nguyệt mới chú ý thấy trong phòng còn có một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi.
Ông cau mày, nói: “Thằng ranh Giang Hựu Thần tự đi học y hay là chạy lên tận mặt trăng tìm bác sĩ không biết? Con đi tìm nó, bảo nó mau vác mặt lại đây.”
“Vâng.” Giang Tử Thần vội đáp, sau đó chạy ra ngoài.
Trong đầu Tô Nguyệt lóe lên một ý nghĩ.
Khoan đã, Giang Tử Thần, Giang Cảnh Thần, Giang Hựu Thần?
Mẹ kiếp, đây không phải là các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đầy ngang trái “Cô vợ xinh đẹp nhà giàu” mà cô đã đọc hai ngày nay sao?
Thêm một nhân vật nam chính là Giang Diệc Thần, đây chẳng phải là bốn anh chàng nhà họ Giang được mệnh danh là bộ tứ cậu ấm trong truyện sao?
Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô lại cúi đầu quan tâm hỏi: “Nguyệt Nguyệt, còn nhớ ai đây không?”
Tô Nguyệt trợn tròn mắt.
F4 nhà giàu, vậy chẳng phải người đàn ông này là nam chính Giang Diệc Thần, cực phẩm nhân gian trong truyền thuyết sao?
Tuy Giang Diệc Thần là con trai lớn nhà họ Giang, nhưng trông anh có vẻ hơi già thì phải?
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Tô Nguyệt dè dặt hỏi: “Anh… anh là Giang Diệc Thần?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên bỗng đen như đáy nồi: “Bố là bố của con.”
Phụt, Tô Nguyệt suýt nữa thì phì cười.
Sự nhầm lẫn này thật tai hại.
Có điều, xem ra cô đã đoán đúng.
Nhưng cô nhớ rõ là mình đang ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tiên nhà tác giả cặn bã trong phần bình luận của truyện, tại sao lại xuyên vào thế giới trong truyện thế này?
“Bạn thân mến, xin chúc mừng bạn đã thành công mở khóa trải nghiệm chuyến du hành xuyên không cảm giác thực.”
“Chân thành nhắc nhở bạn, đây không phải truyện vả mặt hài hước, nữ chính là một cô gái đáng yêu, đầu óc không bình thường. Nam chính là anh chàng kiêu ngạo thối tha, đã nghiện lại còn ngại. Nếu bạn không thích có thể nhấn vào nút ở góc trên cùng bên trái để thoát. Chấp nhận mọi đề xuất góp ý về tình tiết trong truyện, nhưng không chấp nhận chửi bới lung tung. Xin cảm ơn.”