Chương 25: Chữa bệnh (2)

Nấu xong cháo, chuẩn bị làm bánh nướng áp chảo.

Tóc Ninh Tĩnh còn ướt, không búi lên mà thả xuống sau lưng, ngồi nhóm lửa, sườn mặt đẹp như ngọc.

Tô Lương nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Hôm qua huynh quyết định giữ Ngôn Vũ lại là vì muốn nhà họ Ngôn giúp đỡ gì sao?”

Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ta chẳng cần gì ở nhà họ Ngôn hết.”

Tô Lương nhíu mày: “Vậy là do có lòng tốt thôi à?”

Ninh Tĩnh liếc nhìn cô, thần sắc thản nhiên: “Cô còn chưa nhận lời ở lại làm việc cho ta, rời đi cũng chẳng biết đi đâu, Ngôn Vũ sống cũng được, cô kết bạn với nàng ta, về sau có lẽ còn có nơi cậy nhờ.”

Tô Lương sửng sốt, không ngờ là Ninh Tĩnh lại đang tính toán thay cho mình.

Nếu không, lúc ấy dù không đến mức mặc kệ Ngôn Vũ không quan tâm nhưng vẫn có thể tới tiêu cục của trấn thuê người hộ tống Ngôn Vũ về nhà, tiền thanh toán sau cũng được. Thậm chí, có thể trực tiếp giao lại chuyện này cho Hồ Nhị xử lý, một công đôi việc lại có tiền, chắc chắn Hồ Nhị sẽ hứng thú.

“Huynh không sợ, ta thân quen với Ngôn Vũ rồi sẽ đi cùng nàng ta sao?” Tô Lương dò hỏi.

Ninh Tĩnh lắc đầu: “Cô có thể đi mà. Nhưng ta vẫn hy vọng cô có thể ở lại làm việc cho ta.”

“Cảm ơn. Ta sẽ không đi theo Ngôn Vũ, cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện kia.” Tô Lương đáp.

Làm xong cơm tối, Tô Lương mang cho Ngôn Vũ một phần, thuận tiện xem xét tình hình của Ngôn Phong, cũng không quá lạc quan. Sống hay chết thì phải xem gã có vượt qua đêm nay hay không.

Ăn cơm tối xong, Ninh Tĩnh trải chiếc chiếu mà Tô Lương đã lau sạch đêm qua, lại lấy chăn đệm của mình từ trong tủ ra.

Ở giữa dùng bình phong ngăn cách, Tô Lương ngủ trên giường, Ninh Tĩnh nằm dưới đất.

Tô Lương dặn dò Ngôn Vũ, nếu thấy Ngôn Phong có gì bất thường thì phải gọi mình ngay lập tức.

Ngôn Vũ không dám ngủ, thỉnh thoảng lại thăm dò hơi thở của Ngôn Phong, đặt tay lên trán gã kiểm tra xem có sốt không.

Hôm sau, mưa vẫn không ngừng, Tô Lương dậy sớm, sau khi rửa mặt xong bèn qua nhìn Ngôn Phong.

“Tỉnh lại thì không sao nữa.” Tô Lương thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên cô cứu người sau khi xuyên không tới, nếu đã ra tay, đương nhiên cô hy vọng người sẽ sống.

Quay đầu, thấy mặt Ngôn Vũ đỏ lên, tinh thần hơi hoảng hốt, Tô Lương áp tay lên trán nàng ta kiểm tra, chỉ thấy trán nàng ta nóng rẫy.

“Cô quá lợi hại!” Ngôn Vũ ôm cánh tay Tô Lương, vẻ mặt đầy sùng bái.

Tô Lương kéo nàng ta ra, bắt nàng ta nằm xuống giường nghỉ ngơi không được nhúc nhích, sau đó ra ngoài sắc thuốc.

Chờ sau khi sắc thuốc cho cả hai huynh muội Ngôn Phong, Ngôn Vũ xong, bắt cả hai uống sạch thì cũng qua một thời gian dài.

Giữa chừng, Bạch Tiểu Hổ có chạy sang hỏi thăm, biết Ngôn Phong không chết thì không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Mạng hắn cũng lớn thật đấy!”

Đến gần giữa trưa, Ngôn Phong mệnh lớn cuối cùng cũng mở mắt ra.

Tô Lương đã nấu xong nửa bữa cơm, thấy Ninh Tĩnh gọi bèn mặc nguyên tạp dề đi tới.

“Muội muội của ta đâu…” Ngôn Phong nhìn Tô Lương, giọng suy yếu hỏi.

“Nàng ta không sao.” Tô Lương khá vừa lòng với việc Ngôn Phong vừa tỉnh đã hỏi tới muội muội của mình.

“Ninh Thất…” Ngôn Phong nhìn về phía Ninh Tĩnh đứng sau lưng Tô Lương: “Là ngươi đã cứu chúng ta…”

Ninh Tĩnh hờ hững lắc đầu: “Không phải ta, là nàng ấy.”

Ngôn Phong lại nhìn về phía Tô Lương, ánh mắt kinh ngạc: “Ngươi… Lúc đó làm sao ngươi biết… ta sẽ gặp chuyện không may…”

Tô Lương lắc đầu: “Ta không có năng lực biết trước, lúc đó chỉ là nguyền rủa ngươi thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Sắc mặt Ngôn Phong càng xám xịt, lại thấy Tô Lương cười: “Ngôn đại công tử, nếu ngươi đã tỉnh thì ký giấy nợ đi.”

Ninh Tĩnh đưa tới hai tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ trước, Tô Lương đưa cho Ngôn Phong nhìn.

“Lần đầu tiên cứu muội muội của ngươi, lần thứ hai lại cứu hai người các ngươi, chúng ta tốn tiền, tốn sức, đều viết rõ ràng ở đây cả. Tuy rằng chỉ tiêu chừng ba trăm lượng bạc, nhưng chúng ta cũng không thể so được với ngươi, đây là toàn bộ tài sản của nhà ta rồi. Nên công bằng mà nói, ngươi cũng phải trả bằng toàn bộ gia sản của ngươi. Nể mặt Ngôn Vũ, ta giảm giá cho ngươi, chỉ cần một nửa gia sản của nhà họ Ngôn là được.”

“Ngươi… đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của!” Ngôn Phong tỏ vẻ “Ta đã sớm biết các ngươi có ý đồ từ lâu rồi”.

Tô Lương vẫn bình tĩnh: “Đương nhiên, ngươi có thể từ chối. Nghe Ngôn Vũ nói, là huynh đệ cùng cha khác mẹ của các ngươi ra tay, cho dù ngươi trở về thì cũng chưa chắc đã cướp lại được tài sản của nhà họ Ngôn cơ mà.”

“Ta từ chối… Ba trăm lượng, một xu cũng không hơn…” Ngôn Phong khẽ động, miệng vết thương bị ảnh hưởng khiến gã không khỏi hít hà.

Tô Lương gật đầu: “Được lắm. Lúc nãy là tính tiền nợ, giờ nói tới mạng đi. Mạng của ngươi là ta cứu, ta cũng cam đoan là có thể giúp ngươi bình phục như lúc đầu. Nhưng tính ta không được tốt, cứu chữa thế nào cũng phải dựa vào tâm tình của ta. Vốn là nể mặt Ngôn Vũ nên không tính công cứu chữa cho ngươi, nhưng giờ ta đổi ý rồi.”

Ngôn Phong không khỏi đờ ra: “Ngươi… nói thế là có ý gì?”

“Ngươi muốn sống thì ký khế lao động, phí chữa trị chính là tới mỏ làm việc, ta cảm thấy việc này rất hợp với ngươi.” Tô Lương cười lạnh: “Hoặc là, ta lại xiên cho ngươi một dao, ném ngươi ra khỏi nhà, chúng ta không ai nợ ai.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *