Chương 23: Tìm heo (2)
Ngôn Vũ càng khó hiểu: “Đại ca giúp Ninh công tử, nếu ngày sau huynh ấy lên làm gia chủ nhà họ Ninh thì đối với chúng ta càng là chuyện tốt!”
“Muội muội của Ninh Diệu tháng trước đã gả tới kinh thành. Ninh Thất hai bàn tay trắng, căn bản không đấu lại hắn ta. Chúng ta đâu cần thiết phải xen vào.” Ngôn Phong lắc đầu.
“Đại ca vô lễ với Ninh thất công tử như thế chính là vì muốn phủi sạch quan hệ với huynh ấy chứ gì? Chẳng lẽ đại ca còn muốn nói chuyện làm ăn với Ninh Diệu à?” Vẻ mặt Ngôn Vũ đầy thất vọng.
“Đương nhiên phải làm ăn với nhà họ Ninh chứ. Đến bây giờ ta vẫn nghi ngờ, Ninh Thất cứu muội là muốn lấy lòng muội, tiến tới khống chế nhà họ Ngôn để chống lại Ninh Diệu. Muội đã bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc rồi.” Vẻ mặt Ngôn Phong ngưng trọng: “Tiểu muội, hãy tin đại ca, ta cũng chỉ muốn tốt cho muội. Mục đích của hắn không trong sáng, đừng liên hệ nữa kẻo sẽ bị hắn lợi dụng đấy.”
Ngôn Vũ tức đến mức mặt mũi đỏ gay: “Đại ca, huynh đúng là có lòng tiểu nhân!”
Ngôn Phong nhíu mày: “Tiểu muội, rốt cuộc Ninh Thất đã cho muội uống bùa mê thuốc lú gì thế? Nếu muội chỉ là coi trọng vẻ ngoài của hắn thì tốt nhất nên từ bỏ hy vọng đi!”
“Người muội thích không phải Ninh Thất công tử, mà là phu nhân của huynh ấy!” Ngôn Vũ tức giận: “Muội không về nhà với huynh nữa!”
Ngôn Phong tỏ vẻ kỳ quái: “Một ả thôn cô, ta thấy cũng chỉ là nha hoàn mà Ninh Thất muốn lấy về để hầu hạ mình thôi, hắn chỉ là đói bụng ăn quàng, phu nhân phu nhiếc cái gì…”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Chủ tử, phía trước có cây đổ, không qua được.” Đánh xe là thị vệ áo đen.
Ngôn Phong đứng lên, đi ra, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy nơi bọn họ dừng lại căn bản không phải đường lúc tới mà là một khu rừng rậm.
Ngôn Phong còn đang nghi hoặc thì chợt thấy ngực đau buốt!
Cúi đầu, máu đỏ tươi theo chủy thủ sắc bén chảy ra ồ ạt.
“Ngươi!” Ngôn Phong như bị sét đánh nhìn Ngôn Võ – tên thị vệ riêng lớn lên từ nhỏ, luôn ở bên gã như hình với bóng, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin tưởng.
Ngôn Võ ấn mạnh dao găm, thần sắc vốn luôn cung kính vâng lời đột nhiên trở nên kiêu ngạo, cười lạnh nói: “Ngươi nên biết rằng, đáng ra ngươi phải gọi ta một tiếng đại ca! Cha ngươi say rượu làm nhục mẹ ta, nên mới có ta. Hắn biết rõ ta là con rơi của hắn nhưng lại không cho ta danh phận, lại còn tưởng ta không biết gì, đã thế còn sắp xếp cho ta làm nô tài của ngươi! Ngươi nên cảm ơn ta, có lòng tốt cho huynh muội các ngươi đoàn tụ, tiễn hai người các ngươi cùng lên đường với nhau!”
Ngôn Võ rút chủy thủ ra, Ngôn Phong chảy máu không ngừng, ngã từ trên xe ngựa xuống đất.
Trong xe ngựa truyền ra tiếng hét chói tai của Ngôn Vũ, sau đó nhanh chóng trở nên yên lặng…
Mưa to tầm tã.
Ngôn Võ đứng thẳng trong mưa, lạnh lùng nhìn Ngôn Phong, Ngôn Vũ nằm song song trên đất.
Ngôn Vũ nhắm nghiền mắt.
Người Ngôn Phong đầm đìa máu tươi, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn Ngôn Võ.
Ngôn Võ cúi người, vỗ mặt Ngôn Phong, ghé vào tai gã thì thầm: “Thôn cô kia có chút đạo hạnh đấy, đáng ra ngươi nên tin tưởng ả.”
Cướp sạch đồ quý giá trên người Ngôn Phong rồi, Ngôn Võ mới tháo ngựa ra khỏi xe, vung roi lên giục ngựa rời đi, biến mất trong màn mưa.
Mà Diêu Uy vốn đã bị đánh ngất, trói lại trong xe ngựa, trên cổ bị đâm một dao, máu tươi chảy ra khỏi xe tạo thành một dòng chảy chói mắt.
*
Trưa đến, Tô Lương vào bếp, thấy quần áo mà Ngôn Vũ đã giặt sạch vẫn còn ở trong chậu, cô bưng về phòng ngủ của mình, tìm một cây gậy rồi vắt lên.
Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Tiểu Hổ ở ngoài, Tô Lương đi ra cửa, chỉ thấy sắc mặt nó đầy lo lắng: “Chuồng heo nhà đệ bị gãy, heo chạy mất rồi, các ngươi có thấy không?”
Tô Lương lắc đầu: “Không thấy.”
Bạch Tiểu Hổ giậm chân, xoay người chạy vào trong mưa.
Tô Lương biết một con heo đã được nuôi hơn nửa năm quan trọng thế nào với nhà nông nghèo khó, nhưng cô hoàn toàn không biết gì về thôn Tô gia này, mà trời thì đang mưa to, có đi ra ngoài cũng chẳng giúp được gì.
Chờ đến khi Tô Lương đặt nồi bánh canh vào trong chậu, bưng đến trước mặt Ninh Tĩnh, hắn không khỏi nhíu mày: “Đây là cái gì?”
Tô Lương vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nhà Bạch Tiểu Hổ đã tìm thấy heo chưa.
Ninh Tĩnh múc một thìa vào bát rồi nếm thử, sợi bánh canh dai, rau dưa và thịt nạc được thái thành sợi nhỏ, nấu vừa tới, nóng hầm hập, dấm gạo hơi chua, tiêu cay nồng, tất cả quyện lại với nhau vừa ngon miệng vừa dễ ăn, hơn nữa rất hợp với thời tiết mưa gió thế này.
Chờ đến khi Tô Lương buông thìa xuống, Ninh Tĩnh múc nốt chỗ bánh canh cuối cùng vào bát mình thì lại thấy Bạch Tiểu Hổ xuất hiện ở cửa.
“Tiểu Hổ, tìm được heo chưa?” Tô Lương cao giọng hỏi.
“Tìm được rồi! Ninh tẩu tử, thân thích nhà tẩu đã gặp chuyện rồi!” Bạch Tiểu Hổ cao giọng hét lên, sau đó một đám người xuất hiện ngay đằng sau nó, họ nâng ván gỗ, nhanh chóng tiến vào trong sân.
Vẻ mặt Tô Lương đanh lại, bước nhanh ra cửa, chỉ thấy huynh muội nhà họ Ngôn cả người đầm đìa máu tươi được người dân đặt dưới mái hiên.
Hôm qua Bạch Tiểu Hổ đã gặp Ngôn Vũ, lúc đó Tô Lương thuận miệng nói là người nhà của Ninh Tĩnh.
Tô Lương không hề nghi ngờ lời phán đoán Ngôn Phong sẽ gặp họa đổ máu của Ninh Tĩnh.
Nhưng lúc đó cô và Ninh Tĩnh đều đoán không phải Ngôn Phong sẽ chết mà là gã sẽ giết người. Gã muốn giết Hoàng công tử, kẻ suýt nữa chà đạp Ngôn Vũ, hoàn toàn không phải việc khó khăn gì.
Bởi vậy, Tô Lương mới nhắc nhở một câu. Không ngờ, huynh muội bọn họ lại gặp chuyện chẳng lành nhanh như thế.
Thấy trên người Ngôn Vũ không có vết thương ngoài da nào, Tô Lương cúi đầu kiểm tra, chỉ thấy trên cổ nàng ta có dấu màu đỏ, trong lòng không khỏi trầm xuống!
“Tỷ ấy chết rồi ư?” Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trắng bệch.
Lời còn chưa dứt, thân mình Ngôn Vũ khẽ run lên, sau đó ho khan một trận.
Tô Lương thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thảo nào Ninh Tĩnh chỉ nói thấy mi tâm Ngôn Phong có sương đen, còn Ngôn Vũ thì không thấy.
Kiếp nạn này là của Ngôn Phong.
Gã sắp toi mạng tới nơi, hơi thở mỏng manh như sợi chỉ.
“Làm phiền các vị nâng hắn vào nhà giúp.” Tô Lương chỉ về phía phòng mình.
Tuy cô khá ghét Ngôn Phong nhưng cũng chưa tới mức thấy gã chết mà không cứu.