Chương 21: Ngôn công tử

“Vậy huynh ngủ ở phòng chứa củi à?” Tô Lương không tin là Ninh Tĩnh muốn ngủ cùng giường với mình.

Dáng vẻ thanh tâm quả dục của người này cũng không phải là giả vờ.

Nhưng hai người sống chung với nhau hai ngày, hắn lúc nào cũng tôn trọng Tô Lương.

Sắc mặt Ninh Tĩnh thờ ơ: “Là ta bảo giữ Ngôn Vũ lại, đương nhiên không thể để cô ngủ dưới đất được. Ta có việc phải đi ra ngoài.”

“Vậy lúc về huynh ngủ kiểu gì?” Tô Lương đề nghị: “Nếu không hai chúng ta đổi phòng với huynh đi?”

Giường lớn hơn thì cô và Ngôn Vũ có thể tạm chấp nhận ngủ cùng nhau rồi.

“Không đổi.” Ninh Tĩnh dứt lời bèn đi ra ngoài.

Tô Lương có hơi nghi ngờ hắn ra ngoài là vì nhường giường cho mình: “Rảnh quá sinh nông nổi.”

Nhưng người đã đi rồi, hóa ra hắn có việc phải làm thật.

Đi vào trong phòng, thấy trên giường đã trải chăn đệm mới, Tô Lương quyết định ngủ ở đây mà không cần đắn đo, còn mang cái thùng tắm mới mua vào để tắm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lương rời giường, đi ra cửa thì vừa lúc thấy Ninh Tĩnh đi vào, còn xách theo một cái túi.

“Huynh đi đâu thế?” Tô Lương tò mò hỏi.

Ninh Tĩnh đưa cái túi qua: “Cướp nhà Hoàng viên ngoại.”

Khóe môi Tô Lương không khỏi nhếch lên: “Về sau làm chuyện như này, nhớ phải gọi ta đấy.”

Kiểm tra qua loa một chút, tính cả ngân phiếu lẫn bạc vụn phải được gần hai trăm lượng.

Tính ra, bốn mươi lượng hôm qua đưa cho Hoàng công tử, giờ lấy lại cả vốn lẫn lời, rất tốt.

“Về chuyện kia, cô quyết định thế nào?” Ninh Tĩnh lại hỏi lại.

Tô Lương lắc đầu: “Để nói sau đi.” Cô muốn học xong chữ viết đã rồi sẽ quyết định sẽ đi đâu, làm gì tiếp theo.

Điểm tâm gồm cháo bát bảo, bánh trứng rau dại, còn có một bát rau trộn nhỏ, bên trong trộn thêm nước lê, giòn rụm thơm ngon.

Ngôn Vũ chủ động thu dọn bát đĩa đi rửa, lần này Tô Lương không ngăn cản nữa, nói còn có chuyện cần bàn bạc với Ninh Tĩnh nên bảo Ngôn Vũ cứ tự nhiên, không cần quấy rầy hai người họ.

Ngôn Vũ tỏ vẻ “Các vị chỉ cứ việc ngọt ngào, cứ coi như ta không tồn tại đi”, đóng cửa lại từ bên ngoài, che miệng cười, chỉ cảm thấy Tô Lương thẳng thắn mà đáng yêu.

“Dạy ta viết chữ đi!” Tô Lương lấy sách và văn phòng tứ bảo mua ngày hôm qua ở trấn trên ra.

Ninh Tĩnh đã biết Tô Lương cũng biết kiểu chữ giống thế giới này nhưng đơn giản hơn một chút, vì thế nói ra hai chữ: “Trao đổi.”

Tô Lương lập tức hiểu ý.

Cô muốn học, Ninh Tĩnh dạy.

Hai người trao đổi, cô phải dạy cho Ninh Tĩnh chữ ở kiếp trước của mình.

“Thành giao.” Tô Lương lập tức trả lời.

Cô thích kiểu thái độ “Hết thảy đều là giao dịch, rất công bằng” như của Ninh Tĩnh.

Ninh Tĩnh bắt đầu giảng giải bộ sách vỡ lòng cho Tô Lương, giải đáp những vấn đề khúc mắc, đọc một lượt trước, mục đích chủ yếu là để Tô Lương nhận mặt chữ.

*

Hôm nay, nhà Hoàng viên ngoại – nhà giàu số một số hai ở trấn Phi Nhạn xảy ra chuyện lớn!

Sáng sớm ngày ra phát hiện tiền bạc trong nhà mất đi không ít, thế nhưng bọn họ lại không hề hay biết, còn chẳng để lại chút dấu vết nào, như thể ngân phiếu và bạc mọc cánh bay đi mất vậy.

Lúc Hoàng viên ngoại còn đang vô cùng tức giận thì lại thấy hạ nhân hốt hoảng chạy tới: “Lão gia, đại thiếu gia mất rồi!”

Hoàng viên ngoại nghe vậy thì hai mắt trợn ngược, suýt chút nữa ngất đi, lại nghe hạ nhân nói, không phải Hoàng công tử chết, mà là không thấy.

Chuyện này thực quỷ quái, bởi vì một khắc trước đó, Hoàng viên ngoại mới gặp con trai mình, lúc đó trời đã sáng rồi.

Hoàng công tử một mực khẳng định là do Hồ Nhị mới hôm qua kết thù với mình làm ra, định dẫn người đánh giết tới Hồ gia, thế mà quay về phòng thay quần áo một chốc lát thôi đã không thấy người đâu cả!

Hoàng gia người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa.

*

Trời âm u, sắp xảy ra mưa lớn.

Hồ Nhị mang theo mấy hộp quà, dựa theo lời hẹn ngày hôm qua, ngồi xe ngựa chạy tới thôn Tô gia tìm Tô Lương lấy đơn thuốc.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi trấn Phi Nhạn thì đã bị người cản lại.

“Tên nào không có mắt…” Hồ Nhị hùng hổ vén rèm xe lên.

“Hắn! Hôm qua chính hắn cướp cô nương kia từ tay ta!”

Một tên béo mặt mũi bầm dập, xanh xanh tím tím đứng chắn trước xe ngựa, Hồ Nhị sửng sốt.

“Hoàng béo?”

Một thanh chủy thủ sượt qua lỗ tai Hồ Nhị, găm vào xe ngựa khiến hắn kinh hãi ngồi phịch xuống, mồ hôi vã ra như mưa!

“Xuống dưới!” Thị vệ mặc đồ màu đen lạnh lùng quát.

Hôm nay Hồ Nhị không mang theo thuộc hạ nên lập tức cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn bị người làm thịt.

Tầm mắt lướt qua người kia, chỉ thấy cách đó không xa, có một vị công tử áo lam đứng trong rừng cây.

Thị vệ mặc đồ đen không kiên nhẫn, giơ chân đá bay người đánh xe ra ngoài, sau đó túm lấy Hồ Nhị kéo vào trong rừng cây.

“Chủ tử, là hắn!”

Hồ Nhị bị đá ngã xuống đất, một bàn tay đỡ hắn đứng lên.

“Xin hãy nói cho ta biết, cô nương hôm qua ở đâu?” Công tử áo lam khoảng chừng hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, nhẹ nhàng nhã nhặn.

*

Ngôn Vũ dọn dẹp xong phòng bếp bèn bắt đầu giặt quần áo của mình và Tô Lương thay ra ngày hôm qua.

Nước rất lạnh, nàng ta cũng không quen việc lắm nên giặt rất chậm, trên người ướt dầm dề, ngón tay mềm mại bị ngâm nước lạnh đến đỏ bừng.

Giặt xong, đang định tìm chỗ phơi thì lại nhận ra thời tiết không tốt, không thể nào phơi ở ngoài trời được.

“Ngốc chết mất…” Ngôn Vũ tự chế nhạo mình.

Đột nhiên nghe được có người gọi Tô Lương, Ngôn Vũ cũng không tháo tạp dề ra, đi ra khỏi bếp: “Ai thế?”

Cửa lớn bị người mạnh mẽ mở ra từ bên ngoài, thấy rõ người đứng ngoài cửa, Ngôn Vũ ngẩn ra, sau đó nước mắt lưng tròng, túm lấy váy vội vã chạy tới: “Đại ca!”

Ninh Tĩnh và Tô Lương nghe thấy tiếng cũng đi ra, sóng vai đứng ở trước cửa nhà, nhìn hình ảnh huynh muội gặp lại nhau.

“Huynh đúng là thần côn.” Tô Lương nói. Cô không ngờ đại công tử nhà họ Ngôn lại tới nhanh thế.

Rất nhanh, Ngôn Vũ đã kéo tay ca ca của mình là Ngôn Phong đi tới.

“Đại ca, Ninh thất công tử và Ninh phu nhân đã có lòng tốt cứu muội, còn cho muội ở lại!” Ngôn Vũ đỏ mắt, thần sắc vui sướng.

Ngôn Phong nhìn Ninh Tĩnh, ánh mắt hơi ngưng: “Cho ở lại? Là bắt muội làm nha hoàn thì có?”

Tô Lương sửng sốt. Cô nhìn Ngôn Vũ, chỉ thấy đại tiểu thư nhà họ Ngôn đang đeo tạp dề, quần áo nhàu nhĩ ướt át, trên mặt còn dính tro bếp, tay vừa đỏ vừa nhăn nhúm, quả thật là…

Không chờ Ngôn Vũ giải thích, Ngôn Phong lại khẽ hừ: “Ninh Thất, ngươi cứu muội muội của ta chắc chắn là có ý đồ, nói thẳng ra đi.”

“Đại ca!” Ngôn Vũ cảm thấy rất xấu hổ. Mới vừa rồi lúc gặp lại, Ngôn Phong vừa thấy nàng ta đã hỏi ngay nàng ta có bị Ninh Tĩnh “ức hiếp” không, giờ lại còn ngạo mạn như thế.

“Tiểu muội không rành sự đời, không phải vẫn nghĩ trên đời này có Bồ Tát sống thật đấy chứ?” Tầm mắt Ngôn Phong dừng trên người Tô Lương, mang theo vẻ nghiền ngẫm.

“Đại ca, sao huynh lại thế chứ?” Vẻ mặt Ngôn Vũ đầy thất vọng: “Là muội nhất định đòi làm việc. Ninh công tử và Ninh phu nhân có việc khó xử, chúng ta hỗ trợ không phải là việc hiển nhiên sao?”

“Các ngươi có thể đi rồi.” Ninh Tĩnh xoay người trở về phòng.

“Tô Lương…” Vẻ mặt Ngôn Vũ đầy áy náy. Đêm qua nàng ta đã hỏi rồi, nàng ta hơn Tô Lương nửa tuổi.

Ninh Tĩnh mở miệng là nói tới chuyện giao dịch nhưng cũng không hề làm người ta thấy chán ghét.

Ngôn Phong thì lại tỏ vẻ chắc chắn Ninh Tĩnh cứu muội muội của gã là có mưu đồ khác, tự cho là đúng.

Tô Lương không thèm nhìn gã lấy một chút, chỉ nói với Ngôn Vũ hai tiếng: “Bảo trọng.”

Ngôn Vũ cảm thấy Tô Lương tức giận rồi, nhưng Tô Lương cũng không cho nàng ta cơ hội giải thích.

Cửa đóng lại, Ngôn Phong tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lôi kéo Ngôn Vũ rời đi.

Trong phòng truyền ra giọng của Tô Lương: “Ngôn công tử, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, mấy ngày này cẩn thận gặp họa đổ máu, cẩn thận một chút.”

“Tiểu muội, muội nghe thấy chưa? Nàng ta đang rủa ta đấy.” Ngôn Phong nói.

Ngôn Vũ sầm mặt hất tay Ngôn Phong ra: “Đại ca đã nói gia sản có một nửa là của muội, đợi về tới nhà rồi, muội sẽ đưa hết cho ân nhân, huynh không được xen vào.”

Ngôn Phong lất đầu: “Ninh Thất kia chỉ đang lạt mềm buộc chặt, muội trúng kế rồi.”

Cửa sổ mở, Tô Lương nghe thấy Ngôn Phong nói thế thì thực sự không biết nói gì cho phải.

Vừa rồi Ninh Tĩnh nhìn ra mi tâm của Ngôn Phong có sương đen nên Tô Lương mới nhắc nhở gã.

Chỉ bởi cô nghĩ, Ngôn Vũ ở cùng một chỗ với Ngôn Phong, sợ là nàng ta cũng sẽ gặp chuyện không may.

“Hắn cho rằng huynh là một công tử sa cơ lỡ vận, ý muốn lợi dụng muội muội của hắn để bò lên trên à?” Tô Lương đăm chiêu.

Đầu ngón tay của Ninh Tĩnh dừng ở nơi nào đó trên trang sách: “Chữ này.”

Tô Lương cúi đầu nhìn, đọc lên: “Cuồng.”

Ý là bệnh tâm thần…

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *