Chương 17: Chắc chắn là hắn rất thích cô (1)

Tô Lương đột nhiên nhớ tới chuyện mà Bạch Tiểu Hổ từng kể, từng có một công tử nhà viên ngoại nào đó muốn nạp nguyên chủ làm thiếp, nhưng Tô Đại Cường không đồng ý.

Không phải là…

Giây lát, Tô Lương lập tức phủ định suy nghĩ của bản thân.

Nếu nhà viên ngoại kia cường thế bá đạo như thế thì sẽ không chờ tới hôm nay mới đi tìm Ninh Tĩnh sinh sự rồi.

Bởi vậy, chuyện hai nam tranh một nữ kia chắc chắn không liên quan tới cô.

Tầm mắt Tô Lương hơi đảo, lập tức phát hiện ra có một gã đàn ông trẻ tuổi mập mạp đang túm chặt một cô gái, đứng cách đó không xa.

Cướp, có lẽ là cô nương kia.

Cho dù Ninh Tĩnh làm vậy với mục đích gì thì Tô Lương cũng không định nhúng tay vào cái loại phiền phức này.

Đúng lúc này, ánh mắt Ninh Tĩnh và cô giao nhau, hắn nhìn cô, môi bạc khẽ mở: “Cứu ta.”

Tô Lương cạn lời nhìn trời…

Tầm mắt mọi người lập tức nhìn tới.

“Cũng bắt luôn tiểu mỹ nhân kia lại cho ta!”

Giờ Tô Lương có muốn chạy cũng không được, vì thế cô chạy xuyên qua đám người, lao về phía Ninh Tĩnh.

Một lát sau, bốn tên đàn ông cao lớn nằm trên mặt đất rên hừ hừ.

Ánh mắt quần chúng đều như sắp nổ tung.

Không ai có thể ngờ được, một cô nương nhìn có vẻ yếu đuối mà lại biết võ công!

Ninh Tĩnh tao nhã, xinh đẹp trước sau như một, đứng sau Tô Lương, đúng thật chắc khác gì một tên mặt trắng…

“Nàng ta bị lừa bán tới đây.”

Nghe thấy Ninh Tĩnh nói nhỏ, Tô Lương lại nhìn về phía cô nương đang bị bắt giữ kia.

Khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan xinh xắn, có một nốt ruồi đen ở cuối lông mày bên phải.

Đôi mắt nàng ta ửng đỏ nhưng không có nước, ánh mắt nhìn Tô Lương mang theo vẻ cầu xin.

“Huynh biết nàng ta à?” Tô Lương kinh ngạc.

“Nàng ta nhận ra ta.” Ninh Tĩnh trả lời: “Ấn đường của nàng ta biến thành màu đen.”

Tô Lương híp mắt lại, thì ra là thế.

Hoàng công tử kia ra lệnh một tiếng, lại thêm một đám người vọt tới.

Ninh Tĩnh yên lặng lùi về sau hai bước…

Chiêu thức của Tô Lương nhanh, độc, chuẩn, nhưng vì thân thể gầy yếu, lại chưa ăn sáng nên thể lực khó mà chống đỡ được.

Vừa đánh ngã tên cuối cùng, lại thấy sau lưng Hoàng công tử kia có thêm một đám người.

“Ninh phu nhân!”

Tô Lương nghe tiếng gọi, tập trung nhìn qua, trong lòng khẽ thở phào.

Người tới chính là tên cho vay nặng lãi Râu Cá Trê mà cô gặp được ở nhà Tô Đại Cường ngày hôm qua.

Râu Cá Trê chắp tay thở dài: “Hai vị kia là bạn ta, Hoàng công tử hãy nể mặt ta…”

“Ngươi là cái thá gì chứ?” Hoàng công tử hừ lạnh.

Râu Cá Trê đứng thẳng lưng, cười sang sảng: “Hoàng công tử này, nghe nói cuối năm nay Hoàng huyện lệnh sẽ được thăng chức, chúc mừng nhé!”

Sắc mặt Hoàng công tử lập tức thay đổi! Hắn có thể kiêu ngạo, bướng bỉnh ở trấn này là vì có một chút họ hàng quăng tám cây sào mới tới với huyện lệnh. Râu Cá Trê nói “thăng chức”, thực ra là điều đi. Quan trọng là, về sau sẽ không còn liên quan gì tới vùng này nữa.

Mà nhà họ Hồ lại chính là bá chủ ở đất này, sau lưng cũng có chỗ dựa.

“Cho ngươi mặt mũi! Đi!” Hoàng công tử sầm mặt, túm tay thiếu nữ kia định kéo đi.

“Để người lại.” Câu này là Tô Lương nói.

Đánh cũng đánh rồi, cuối cùng vẫn không cứu được người thì chẳng phải đánh phí sức hay sao?

“Ta không biết vì sao Ninh phu nhân phải cứu cô nương này?” Râu Cá Trê rất khách khí với Tô Lương.

“Có quen biết.” Tô Lương nói.

“Nữ nhân này là do ta bỏ tiền ra mua!” Sắc mặt Hoàng công tử càng khó nhìn.

“Hoàng công tử trả bao nhiêu tiền? Không bằng nhường lại cho Ninh phu nhân, coi như cho ta mặt mũi đi.” Râu Cá Trê nói.

“Nếu ta không nhường thì sao?” Hoàng công tử nghiến răng hỏi.

“Vậy thì ta đành phải tới cửa bái phỏng Hoàng viên ngoại thôi.” Người của Râu Cá Trê đã chặn đường của Hoàng công tử: “Hoàng viên ngoại xưa nay hào phóng, đến lúc đó chắc chẳng cần tiền nữa ấy chứ.”

Nghe lời ám chỉ của Râu Cá Trê, Hoàng công tử sầm mặt: “Bốn mươi lượng!”

Tô Lượng nhận lấy túi bạc mà Ninh Tĩnh đưa cho, đi tới, giao cho Râu Cá Trê.

Râu Cá Trê nhận lấy, mở ra xem: “Vừa đủ bốn mươi lượng, Hoàng công tử đếm lại xem?”

Hoàng công tử hung hăng hất tay thiếu nữ kia ra.

Giật lấy túi bạc, dẫn theo đám thuộc hạ bị thương rời đi.

Tô Lương nâng thiếu nữ kia lên, nghe thấy nàng ta nói khẽ một câu: “Cảm ơn tẩu tử.”

Tô Lương nhíu mày, tẩu tử? Xem ra đúng là biết Ninh Tĩnh thật.

“Đang định đi bái phỏng Ninh phu nhân, không ngờ lại gặp ở đây.” Râu Cá Trê chắp tay.

Tô Lương gật đầu: “Đa tạ. Ngày mai tới thôn Tô gia lấy đơn thuốc.”

Râu Cá Trê sửng sốt, không ngờ được là Tô Lương lại phóng khoáng như thế.

Vừa rồi tuy hắn chèn ép Hoàng công tử nhưng cũng không muốn gây mâu thuẫn đến quá mức.

Hắn bảo Hoàng công tử tặng người cho Tô Lương, Tô Lương lại chủ động trả tiền cũng là giữ mặt mũi cho Râu Cá Trê rồi.

“Là ta nên cảm ơn Ninh phu nhân mới đúng. Yên tâm đi, ta cam đoan tên họ Hoàng kia sẽ không tới tìm cô gây phiền toái đâu.”

Râu Cá Trê lại nói thêm mấy câu.

Hoàng công tử là con quỷ háo sắc, nhưng lại yếu, vì thế khá biến thái. Nếu hôm nay Tô Lương không cứu cô nương kia, vậy thì kết cục của nàng ta chắc chắn rất thê thảm.

Mà sáu người nhà Tô Đại Cường, đêm qua đã tới khu mỏ, có chắp cánh cũng không bay ra được.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *