Chương 16: Kiếm tiền (2)
Cô nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra thì đã thấy Ninh Tĩnh chờ ở bên ngoài, cô bèn khóa cửa vào.
Xe bò dừng ở chân cầu, Bạch đại nương và Bạch Tiểu Hổ đã ngồi sẵn ở trên đó.
“Không phải Ninh công tử nói là không đi ư?” Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc.
Ninh Tĩnh bình tĩnh đáp: “Đi mua chút đồ.”
Xe khá chật chội, thêm hai người ngồi lên, bả vai gần như dính sát vào nhau.
Tô Lương cảm thấy chẳng sao hết, Ninh Tĩnh thấy cô rất bình tĩnh nên cũng bình thản, ung dung.
Thoạt nhìn đúng là một cặp vợ chồng.
“Ninh công tử, cậu ôm vợ đi!” Bạch đại nương nhắc nhở.
Bạch Tiểu Hổ cười trộm: “Ôm sát vào đi!”
Tô Lương khẽ hắng giọng: “Da mặt huynh ấy mỏng lắm.”
Bà cháu nhà họ Bạch đều mỉm cười, Ninh Tĩnh lặng lẽ liếc nhìn Tô Lương…
Trên đường đi gặp người dân trong làng, ai nấy đều nhìn chằm chặp vào Tô Lương và Ninh Tĩnh.
“Sao Ninh công tử lại ngồi xe bò thế?”
*
Tô Lương khẽ hỏi: “Huynh đi ra ngoài thế này không sao chứ?”
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Không sao.”
Xe bò đi suốt một canh giờ mới tới được trấn Lạc Nhạn.
Mùng Bảy hàng tháng đều họp chợ, lúc này mới đến, chỗ tốt đều đã bị người chiếm hết rồi.
Cha Bạch Tiểu Hổ là Bạch Bằng dỡ đồ xuống, Bạch đại nương bảo Ninh Tĩnh và Tô Lương cứ thoải mái dạo phố, nhà họ sẽ bán lê giúp.
“Tửu lầu lớn nhất trấn là nhà nào?” Tô Lương cầm một quả lê lên, hỏi.
“Đệ biết! Phi Nhạn tửu lầu! Nghe nói đồ ăn trong đó đắt lắm!” Bạch Tiểu Hổ chỉ về một hướng, vẻ mặt hâm mộ: “Hai người định tới Phi Nhạn tửu lầu ăn cơm ư?”
Bạch đại nương trừng mắt với Bạch Tiểu Hổ, bảo nó không được lắm miệng.
Thấy Tô Lương và Ninh Tĩnh đi về phía Phi Nhạn tửu lầu, Bạch Tiểu Hổ ngồi xuống một tảng đá, ôm mặt thở dài: “Bọn họ đúng là có tiền!”
Trên thực tế, hai người không một xu dính túi là Ninh Tĩnh và Tô Lương đi trên đường đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Có thể nói, dung mạo và khí chất của hai người cực kỳ nổi bật ở cái trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh này.
Cũng bởi vậy, khi Tô Lương đi vào Phi Nhạn tửu lầu nói muốn gặp chưởng quầy, tiểu nhị không dám chậm trễ, chỉ sợ sẽ đắc tội nhân vật lớn nào đó.
Chưởng quầy của Phi Nhạn tửu lầu là một ông lão béo ú, vừa thấy dáng vẻ của Tô Lương và Ninh Tĩnh thì không khỏi khách khí lên, tưởng là bạn thân của ông chủ nhà mình.
Khi biết Tô Lương tới bán công thức dược thiện, mắt chưởng quầy hơi lóe lên: “Trước hết cứ đưa ta xem công thức một chút, nếu mới lạ, ăn ngon thì mới định giá được.”
Tô Lương thản nhiên: “Cho dù ta có lấy cái gì ra thì chưởng quầy xem xong rồi nhất định sẽ nói, cái này Phi Nhạn tửu lầu các ngươi đã có rồi.”
Chưởng quầy bị vạch trần tâm tư thì cười mà như không cười, xua tay: “Nếu đã thế thì các người cũng đừng bán nữa!”
“Nghe nói Lạc Hà tửu lầu cũng được. Cáo từ.” Tô Lương xoay người rời đi.
Chưởng quầy vừa nghe tới tên Lạc Hà tửu lầu đã lập tức thay đổi sắc mặt: “Hai vị xin dừng bước!”
Tô Lương không ngoài ý muốn. Lúc tới đây, cô đã nghe người ta nói, sinh ý của Lạc Hà tửu lầu càng ngày càng tốt, nếu thế thì chắc chắn Phi Nhạn tửu lầu sẽ bị áp lực không ít.
*
Sau nửa canh giờ, Tô Lương lại xuất hiện ở chợ.
Bạch Tiểu Hổ bày ra vẻ mặt đau khổ, nói với cô: “Lê của chúng ta đắt quá, không ai mua cả.” Nhưng bảo bán rẻ thì lại không đành.
Tô Lương xoa đầu Bạch Tiểu Hổ: “Ta bán xong hết rồi.”
Tiểu nhị của tửu lầu kéo xe tới, bưng hết lê lên xe.
Bạch đại nương vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Tô Lương bèn nói đã bán hết lê cho Phi Nhạn tửu lầu rồi.
“Cô cũng thật tài giỏi.” Ánh mắt Bạch đại nương nhìn Tô Lương không khỏi thay đổi.
Tô Lương đưa hai phần tiền bán lê cho Bạch đại nương như giao ước mà Ninh Tĩnh và Bạch Tiểu Hổ đã nói với nhau.
Bạch đại nương liên tục từ chối, nói là có bán được đâu mà nhận.
Tô Lương cố tình nhét cho bà ấy. Chuyện hợp tác với nhà họ Bạch, dù sao người ta cũng đã hỗ trợ không ít, là cô và Ninh Tĩnh thay đổi, vẫn nên cho.
Cũng không có nhiều.
Bạch đại nương không thay đổi được ý định của cô nên đành nhận lấy, còn nói sau này Ninh Tĩnh và Tô Lương ngồi xe nhà họ sẽ không lấy tiền.
Thấy Tô Lương đi xa, Bạch Tiểu Hổ nói thầm: “Bán cho Phi Nhạn tửu lầu chắc chắn được rất nhiều nhỉ?”
Bạch đại nương véo tai Bạch Tiểu Hổ: “Bán được ít hay nhiều là bản lĩnh của người ta! Cháu ghen tị cái gì hả?”
Bạch Tiểu Hổ cũng chỉ là tò mò Tô Lương đã bán lê như thế nào thôi chứ không có ý gì sâu xa. Nhưng Bạch đại nương vẫn cứ dặn đi dặn lại nó là không nên nghĩ tới chuyện chiếm hời của người khác.
*
Công thức nấu ăn và quả lê bán được tổng cộng bốn mươi ba lượng.
Chưởng quầy kia cũng là người biết nhìn hàng, vừa nghe tới tác dụng của dược thiện đã sáng mắt lên rồi. Tô Lương muốn năm mươi lượng, mặc cả xuống còn bốn mươi lượng, lại thêm ba lượng mua lê của cô nữa.
Còn dặn dò thêm, nếu có công thức mới gì thì nhất định phải bán cho Phi Nhạn tửu lầu bọn họ, giá cả có thể thương lượng.
Tô Lương mang theo tâm trạng thoái mái đi cùng Ninh Tĩnh tới cửa hàng bán sách.
“Tên mặt trắng không biết điều kia lại dám cướp nữ nhân của công tử nhà Hoàng viên ngoại, đúng là muốn chết rồi!”
Âm thanh ồn ào truyền tới, Tô Lương quay đầu nhìn, muốn xem tên mặt trắng tranh cướp nữ nhân với người khác kia trắng tới mức nào, vừa chăm chú nhìn một cái, mặt đã lập tức đầy vạch đen.
Vốn dĩ người nào đó còn tưởng đang chọn sách giúp cô, lúc này lại bị bốn tên cầm gậy vây vào giữa…