Chương 11: Khế ước làm thuê (2)
Ninh Tĩnh xách theo tay nải đứng lên, từ trên cây nhảy xuống, tiếp đất vững vàng.
Đồng tử Râu Cá Trê co lại, người này biết võ công!
Có tên tùy tùng có người thân ở thôn Tô gia nên cũng biết một chút tình huống, ghé sát vào tai Râu Cá Trê nói thầm mấy câu.
“Thì ra là Ninh công tử và Ninh phu nhân, thất kính, thất kính!” Râu Cá Trê gượng cười.
“Tô Đại Minh nợ ngươi bao nhiêu tiền?” Tô Lương hỏi.
Một tên tùy tùng lấy ra một tờ biên lai vay tiền có dấu vân tay đỏ, cao giọng nói: “Tiền vốn cộng tiền lãi, tổng cộng năm trăm lượng!”
Sắc mặt Tô Đại Minh cứng đờ: “Ta chỉ vay có năm mươi lượng thôi mà!”
“Tính lãi thế nào, ngay từ đầu ông đây đã nói rõ với ngươi rồi, ngươi không hiểu là do ngươi ngu.” Râu Cá Trê hừ lạnh: “Khế đất nhà này bị ngươi mang đi cầm cố cho ông đây, trả giá tốt nhất cũng chỉ được năm mươi lượng. Nhưng nếu Ninh phu nhân có thể chữa được bệnh của ta, vậy thì cứ thong thả thêm ít ngày cũng được.”
“Tô Lương! Muội muội!” Tô Đại Minh như bắt được cọng cỏ cứu mạng: “Muội chắc chắn có cách! Ông nội muội là danh y ở kinh thành! Muội chữa bệnh được cho Hồ Nhị gia, về sau cả nhà ta sẽ coi muội như tổ tông!”
Râu Cá Trê nhìn Tô Lương, ánh mắt càng thêm khách khí.
Tô Lương lắc đầu: “Ta và người nhà này không phải người thân mà là kẻ thù không đội trời chung.”
Râu Cá Trê lập tức hiểu ý: “Cả nhà này béo múp míp như thế, Ninh phu nhân lại gầy yếu, chắc chắn là đã phải chịu không ít ấm ức! Hơn nữa, nợ tiền thì phải trả, đây là chuyện hiển nhiên! Mau nhìn xem, tiền Tô Đại Minh nợ ông đây, trừ khế đất đi thì còn thiếu bao nhiêu?”
“Bẩm Nhị gia, còn thiếu bốn trăm năm mươi lượng!”
“Nhà này có mấy người?” Hồ Nhị gia hỏi.
“Tính cả lớn cả bé, tổng cộng sáu người!”
Hồ Nhị gia cười lạnh: “Hôm nay tâm tình ông rất tốt, đổi cho bọn chúng thành người có sức lao động khỏe mạnh hết đi, đưa tới mỏ, mỗi người một năm hai lượng tiền công, vậy thì bao nhiêu năm sẽ trả xong?”
“Một năm mười sáu lượng, vậy sẽ làm bảy mươi lăm năm! Nhưng bọn chúng không sống được đến khi đó đâu ạ!”
“Vậy ông lại làm chút việc thiện, chịu thiệt chút vậy! Lấy khế làm thuê tới đây, để bọn chúng ấn dấu tay!”
Nghe thấy ba chữ “khế làm thuê”, cả nhà Tô Đại Cường đều như phát điên, khóc lóc cầu xin Tô Lương cứu chúng.
Tô Lương không biết khế ước làm thuê là cái gì, có vẻ như là tới mỏ làm công nhân thì phải? Trông cả nhà Tô Đại Cường sợ đến mức tè ra quần thế kia, tất nhiên rất đáng sợ rồi.
Nhưng càng đáng sợ, càng thê thảm thì càng hợp với bọn chúng.
Râu Cá Trê vẫn ngầm quan sát Tô Lương, thấy cô không những không có ý phản đối mà còn rất vừa lòng thì thúc giục thuộc hạ mau tiến hành!
Chờ đến khi cả nhà Tô Đại Cường được đứng lên thì sáu cái khế làm thuê in dấu tay đã ở trong tay Hồ Nhị gia rồi.
“Lương Nhi!” Từ thị gào lên, nhào về phía Tô Lương.
Tô Lương bị hành động thình lình của mụ ta làm cho sợ hãi, vội vàng lui về sau hai bước né tránh.
Râu Cá Trê thấy vậy liền ra hiệu cho thuộc hạ đi tới đánh cho Từ thị mấy cái, ý tứ lấy lòng Tô Lương cực kỳ rõ ràng.
Ninh Tĩnh xách túi lê đi tới, ánh mắt dừng trên mi tâm Tô Lương, sau đó lại thu hồi, lời ít ý nhiều: “Đi?”
Tô Lương gật đầu, chạy vào phòng bếp, vét sạch toàn bộ lương thực và thực phẩm không còn nhiều lắm của nhà Tô Đại Cường, cho vào một cái sọt tre rồi đeo ra ngoài.
“Hôm nay không rảnh lắm, bệnh của ngươi chờ hôm sau lại nói.” Tô Lương nhìn về phía Râu Cá Trê.
Cô không muốn đắc tội tên thủ lĩnh vùng này, như thế sẽ rất phiền phức. Về phần tiếp theo, có chữa bệnh cho hắn hay không, vậy thì phải xem “thành ý” của Râu Cá Trê đến đâu.
Râu Cá Trê cũng không dám ngăn cản, nói một câu hôm sau sẽ tới cửa bái phỏng, sau đó nhìn Ninh Tĩnh và Tô Lương rời đi.
“Đánh! Đánh mạnh cho ông!”
Phía sau lưng truyền đến giọng nói cố ý cất cao của Râu Cá Trê, xen lẫn vào đó là tiếng gào khóc của cả nhà Tô Đại Cường.
Thấy một bà lão hàng xóm thò đầu ra nhìn, Tô Lương dừng chân, chủ động giải thích: “Hôm qua xuất giá, quên mang theo của hồi môn, cũng không có xiêm y để thay nên phải trở về lấy. Không ngờ Tô Đại Minh nợ vay nặng lãi năm trăm lượng, khế nhà đã bị mang ra gán nợ mà vẫn thiếu nhiều quá, cả nhà đều đã ký khế lao động rồi, cũng bị dẫn đi.”
“Khế lao động?” Tròng mắt bà lão trợn tròn lên, có thể thấy được chuyện đi lao động kia đáng sợ thế nào.
“Đúng là quá đáng thương.” Tô Lương thở dài, trong lòng lại nghĩ: Hình ảnh cả nhà Tô Đại Cường lao động ở mỏ chắc chắn rất đẹp, muốn xem quá…