Chương 9: Râu Cá Trê
Một khắc sau, Tô Lương đi ra, mặt mũi hằm hằm, cô lục tung cả nhà mấy lần nhưng chẳng tìm ra được một cắc bạc nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngồi không hưởng thụ của nhà Tô Đại Cường thế kia thì làm gì có chuyện không có tiền chứ.
Ninh Tĩnh cẩn thận lau sạch tảng đá kê dưới gốc cây, sau đó ngồi xuống, yên lặng xem diễn.
Tô Lương nhặt rìu lên, ném mạnh về phía Tô Đại Cường.
Rìu vòng trên không trung hai vòng, sau đó cọ sát qua mũi Tô Đại Cường rồi rơi xuống đất.
Sắc mặt lão ta rắng bệch, cũng bị dọa tới tè ra quần.
“Lần cuối cùng, tiền ở đâu?” Tô Lương lạnh lùng hỏi.
Tô Đại Cường căng da đầu đáp, lão là người cất giữ tiền trong nhà, nhưng lão không quản được cái tật ham đánh bạc của Tô Đại Minh, cứ hễ có tiền sẽ bị hắn lấy đi chơi sạch, lúc rồ lên còn đánh cả lão. Nhà lão vốn có hơn mười mẫu đất, gần đây cũng phải mang đi cầm cố hết cả.
“Thua nhiều như thế, các ngươi lấy đâu ra tiền ăn uống tiêu xài?” Tô Lương hừ lạnh.
“Ngươi thêu rất đẹp, mỗi tháng đều kiếm được một khoản tiền.” Từ thị run rẩy đáp: “Ta có tích chút tiền riêng, nhưng mấy hôm trước cũng bị Đại Minh trộm đi mất rồi…”
“Trang sức của ta cũng bị đại ca mang đi bán hết!” Tô Tiểu Điệp cũng mở miệng.
Tô Tiểu Minh thấy người lớn đều khai hết, tựa hồ nhớ ra cái gì, lại gân cổ hét lên: “Nhà chúng ta không có tiền đâu, đại ca còn nợ tiền vay nặng lãi chưa trả kia kìa! Nhưng ông nội ta bảo, qua hai ngày nữa, tiền của Ninh công tử đều thuộc về chúng ta!”
Mặt già của Tô Đại Cường lập tức cứng đờ.
Tô Đại Phú gầm lên: “Ngươi thì biết cái chó gì hả? Câm miệng!”
Ý lạnh trong mắt Tô Lương càng đậm.
Có một con nghiện cờ bạc trong nhà thì dù là núi vàng biển bạc cũng không giữ nổi.
Nhà của Tô Đại Cường rất lớn nhưng chỉ còn cái xác không. Tiền trong nhà đều bị Tô Đại Minh đánh bạc thua sạch sẽ, còn nợ vay nặng lãi nữa.
Nhưng hắn là con trưởng, cháu đích tôn, cả nhà đều nâng niu hắn như cung phụng tổ tông, cũng không quản được. Dù sao, còn có cây rung tiền là ông nội của Tô Lương.
Đáng tiếc, năm trước nhà Tô Lương gặp chuyện, cây rung tiền lớn chết đi thì lại có cây rung tiền nhỏ Tô Lương “chui đầu vào lưới”, liều mạng làm việc mới đủ nuôi sống cả một nhà ăn không ngồi rồi này. Mà chúng cũng chỉ chờ đến lúc nàng đủ tuổi sẽ bán đi để lấy một khoản tiền lớn.
Nguyên chủ vô tình có được cơ hội cầu cứu Ninh Tĩnh, vừa hay Ninh Tĩnh cũng cần một cuộc hôn nhân, thế nên hai người đã bắt tay với nhau.
Cũng bởi vậy, Ninh Tĩnh trở thành con dê béo chờ làm thịt trong mắt nhà Tô Đại Cường, bọn chúng hợp mưu biến Tô Lương vốn đã hết giá trị lợi dụng thành mồi câu để câu con cá lớn.
Chỉ cần thành công, muốn gì cũng được.
Cho dù Ninh Tĩnh không xuất hiện thì nguyên chủ cũng chắc chắn sẽ bị nhà Tô Đại Cường dùng một cách khác rút đến giọt máu cuối cùng.
Sống hai đời, Tô Lương chưa bao giờ dám coi thường một kẻ có thể vì tiền bạc mà không ngừng biến chất. Nhưng giờ phút này, khi cô đã đoán được đại khái sự thật rồi, trong lòng vẫn không khỏi lạnh căm căm. Chỉ có thể thương hại nguyên chủ đã có cuộc đời quá đau khổ.
Hôm qua, trước khi xuất giá, có lẽ nàng ấy cũng ngây thơ cho rằng cuối cùng đã thoát khỏi bể khổ. Kết quả, lại trở thành một vong hồn theo gió bay đi…
Nhìn thì còn tưởng Tô Đại Minh là kẻ khiến gia đình này tan nát, nhưng trên thực tế, toàn bộ người trong gia đình này đều giống nhau cả. Tim gan phổi thận đều đã thối rữa, nói không bằng heo chó còn là sỉ nhục heo với chó.
Thậm chí, Tô Lương còn cảm thấy, cô xuyên không tới đây là do oán niệm của nguyên chủ quá nặng, muốn mượn tay cô báo thù cho nàng ta.
Trực tiếp chém chết thì quá hời cho bọn chúng, phải để bọn chúng sống giống như nguyên chủ, bị tra tấn, bị áp bức, không ngừng làm việc, không cho ăn cơm, chết dần chết mòn trong sự tuyệt vọng.
Đây là ý tưởng bột phát trong đầu Tô Lương lúc này. Nhưng nên làm như thế nào thì cô cũng chưa nghĩ thông.
“Quần áo của ta ở đâu?” Tô Lương lạnh lùng hỏi. Chạng vạng ngày hôm qua mới rời khỏi nơi này thế mà mười lượng bạc sính lễ của Ninh Tĩnh đã bị Tô Đại Minh thua sạch, nhưng cũng không đến mức ngay cả quần áo cũng không giữ lại cho cô chứ?
“Ở… ở trong phòng ngươi…” Từ thị đau khổ nói: “Con bé Lương à, bác dâu sai rồi, về sau bác sẽ…”
Tô Lương xoay người đi ra nhà sau, cũng không để ý tới mấy lời “hối hận” giả tạo buồn nôn của Từ thị.
Lúc nãy cô mới kiểm tra mấy gian phòng ở nhà trước nhưng không thấy phòng của nguyên chủ, vậy thì chỉ có thể ở nhà sau.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Tô Lương nhìn thấy cái lán dột nát ở sau nhà, cô vẫn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Phòng chứa củi ở nhà trước còn chắc chắn và rộng rãi hơn chỗ này. Gia đình sâu mọt kia không biết làm lụng nên không nuôi con gì, chứ nếu không cũng không biết nguyên chủ còn phải ở đâu nữa!
Mở cửa đi vào, bên trong rất sạch sẽ, nhưng không gian chật chội, chỉ có một chiếc giường cũ nát, đệm chăn mỏng manh, trên cái bàn thiếu chân đặt một rổ kim chỉ, bên trong còn có đủ các loại chỉ màu.
Tô Lương đứng trong lán, có thể tưởng tượng ra cảnh nguyên chủ cuốn chăn ngồi bên cạnh bàn thêu thâu đêm suốt sáng. Thảo nào thân thể này lại gầy yếu như thế, sáng nay cô tỉnh lại còn cảm thấy hốc mắt khô khốc.
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải thức thâu đêm thêu thùa, chắc chắn còn phải hầu hạ cả nhà như một bầy heo mập kia, nấu cơm giặt giũ, quét tước vệ sinh, bị nhục mạ, bị đánh đập. Đối với một cô gái đang tuổi ăn tuổi lớn mà nói, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa, khéo có thể kiệt sức mà chết.
Trên giường có một tay nải được buộc cẩn thận. Tô Lương mở ra xem, trên cùng là một bình phong hoa mai cực kỳ tinh xảo, còn có mấy chiếc khăn quyên với hoa văn khác nhau. Đây chắc chắn là những tranh thêu cuối cùng mà nguyên chủ đã làm trước khi chết, bị Từ thị cuốn lại, rất nhanh sẽ mang đi bán.
Bình phong kia mặc dù không lớn nhưng lại là loại thêu hai mặt có độ khó cực cao, nhìn độ tinh tế này thì không biết phải thức trắng bao nhiêu đêm mới làm xong được.
Ngoài ra, còn có mấy bộ quần áo và giày, giặt rất sạch, thẩm mỹ không tệ.
Đây đúng là đồ của nguyên chủ mặc khi về đây năm ngoái, nếu không phải Tô Tiểu Điệp quá béo không mặc được thì đã sớm bị cướp mất rồi.
Bình phong và khăn quyên được bọc trong tay nải cùng mấy bộ quần áo kia, hẳn là Từ thị định mang hết đi bán lấy tiền. Vì tiền mà có thể giết người, ngay cả quần áo, giày tất của người ta cũng bán sạch, thật sự quá tuyệt tình!
Tô Lương cởi áo cưới xấu xí ra, thay bằng một chiếc váy trắng, quần áo vốn vừa người giờ lại rộng ra không ít. Cô nhét hết cả kim chỉ thêu vào trong tay nải, một lần nữa buộc chặt. Ở dưới gối, cô tìm thấy một quyển sách về thuốc đã ố vàng, cầm lên xem, một chiếc đồng tâm kết được bện bằng tơ đỏ rơi ra, bên trên có một chữ được tết bằng tơ xanh.
“Vân”.
Tô Lương không có trí nhớ của nguyên chủ nên chỉ có thể phỏng đoán, đây hẳn là người đàn ông trong lòng nguyên chủ, họ Vân, hoặc tên có chữ Vân, có lẽ định sau khi giả thành thân với Ninh Tĩnh sẽ rời khỏi thôn Tô gia, đi tìm người kia để nương nhờ.
Tô Lương thở dài một hơi, nhét cả sách và đồng tâm kết ấy vào trong tay nải, cầm lên rồi ra khỏi lán.
Mây đen dầy đặc, mưa gió sắp nổi.
Tô Lương không nhìn thấy Ninh Tĩnh, còn đang cảm thấy kỳ quái thì lại thấy hắn đứng trên cây lê trong sân, buộc khăn trải bàn mà cô mang tới thành một cái túi treo trên thân cây, đang hái lê nhét vào trong túi…
Mà quả thật, cây lê trong sân nhà Tô Đại Cường trĩu trịt quả vàng, nhìn rất ngon mắt.
Tô Lương thu lại tầm mắt, nhìn về phía đám người nhà Tô Đại Cường vẫn còn đang bị đá đè trên lưng, mặt lạnh như băng.
Phải làm thế nào để bọn chúng sống không bằng chết đây?
Còn chưa nghĩ ra được cách gì, cửa lại đột nhiên bị người ta mạnh mẽ phá mở ra, một đám người ùa vào. Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, cao gầy như cây sào, mắt tam giác, râu cá trê, nước da xanh xao.
“Tô Đại Minh đâu rồi? Cút ra đây trả tiền đi!” Tiểu lâu la cao giọng hét lên.
Râu Cá Trê đảo mắt nhìn một vòng, nhíu mày, cuối cùng bình tĩnh nhìn Tô Lương, cười lạnh: “Em gái của Tô Đại Minh trông khá xinh đấy, chắc chắn có thể bán được giá tốt! Bắt lại!”