Chương 8: Chịu thôi (2)
Tô Lương vững vàng bắt được viên đá, lại ném ngược trở lại.
Cô cũng chẳng có cái nguyên tắc gọi là không đánh trẻ con, có vài đứa trẻ vốn chính là ác ma rồi.
Trong sân vang lên tiếng hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Tô Tiểu Minh ôm đùi lăn lộn trên mặt đất.
“Tiểu tiện nhân này! Phản rồi!” Từ thị nhướng mày, kéo tay áo lên, bàn tay to bè đánh về phía Tô Lương.
Tô Lương túm lấy cổ tay Từ thị, vặn mạnh một cái.
“Á!” Từ thị liên tục gào thảm thiết.
Tô Tiểu Điệp hét lên chói tai: “Giết người rồi! Tô Lương giết người rồi!”
Tô Đại Cường và con trai lão là Tô Đại Phú vọt về phía Tô Lương, mà Tô Lương đã cởi đồ đeo trên lưng xuống, vứt khăn trải bàn đi, cầm rìu chắn ngang trước người, cười lạnh: “Nói ta giết người ấy hả? Ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
“Ngươi! Ngươi điên rồi à?” Tô Đại Cường rụt cổ lại: “Còn không mau bỏ cái rìu xuống?”
Cũng không hề nghe thấy tiếng chốt cửa trượt ra, cửa đột nhiên mở bung.
Không khí căng thẳng trong sân bị cắt ngang.
Tô Lương quay đầu nhìn, chỉ thấy Ninh Tĩnh đứng ở cửa nhìn cô, trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tô Đại Phú nhân cơ hội này nhào tới định cướp rìu trong tay Tô Lương. Tô Lương khẽ dịch người né tránh sang bên cạnh, dùng sống rìu đập mạnh vào lưng Tô Đại Phú khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất.
Ninh Tĩnh xoay người, đóng cửa lại rồi cài then, sau đó gọi tên Tô Lương.
“Huynh muốn cản ta sao?” Tô Lương hừ nhẹ.
Vừa rồi Ninh Tĩnh đi ở ngay sau lưng cô, những gì người nhà Tô Đại Cường nói, chắc chắn hắn cũng đã nghe thấy.
Nhưng giờ phút này, Tô Lương không bận tâm Ninh Tĩnh đã phát hiện ra bí mật của cô hay chưa.
Vẻ mặt Ninh Tĩnh lạnh tanh: “Hình luật của nước Càn quy định rằng, giết năm người trở lên sẽ bị xử lăng trì.”
Mà nhà Tô Đại Cường vừa đủ năm người, Ninh Tĩnh không hề loại trừ Tô Tiểu Minh mới mười tuổi ra.
Tô Lương trừng mắt nhìn hắn: “Thế, ban đêm lại tới được chứ?”
“Có thể.” Ninh Tĩnh khẽ gật đầu.
Tô Lương đã đoán đúng.
Ninh Tĩnh muốn nhắc nhở cô, nếu làm giữa ban ngày ban mặt thì kiểu gì cũng bị bắt. Đêm đen gió mát, càng hợp giết người…
Cả nhà Tô Đại Cường cảm thấy thật tuyệt vọng! Chúng hoàn toàn không ngờ được Tô Lương trước kia mặc kệ bọn chúng hành hạ, bây giờ lại như đổi thành người khác. Quá hung tàn!
“Tạm tha cho các ngươi.” Tô Lương nói vậy nhưng vẫn tiến lên mấy bước, kề rìu vào cổ Tô Đại Cường: “Tiền ở đâu?”
Tô Đại Cường co rúm người lại: “Không… Không có tiền…”
Tô Lương gật đầu: “Được lắm. Ta cứa một nhát lên người cháu trai ngươi trước, cho ngươi một chút linh cảm, nếu vẫn không nghĩ ra thì cho thêm mấy nhát. Cứ từ từ mà nghĩ, không vội.”
Thấy Tô Lương vung búa về phía mình, Tô Tiểu Minh sợ đến mức tè cả ra quần.
Tô Đại Cường gân cổ gào lên: “Dừng tay! Ta đưa tiền cho ngươi!”
“Tất cả tiền bạc, một xu cũng không được thiếu, đó vốn là tiền của ta.” Tô Lương lạnh lùng nói.
Tô Đại Cường bất lực, Ninh Tĩnh đã chặn cửa rồi, có chạy cũng chẳng được, đành phải quay về phòng, bên một cái hòm sắt khóa kín đi ra.
“Đều ở trong này, không còn thừa mấy.” Tô Đại Cường đưa hòm sắt cho Tô Lương.
Tô Đại Phú muốn đứng lên nhưng Ninh Tĩnh lại chuyển một phiến đá từ ngoài cửa vào, đặt lên lưng hắn…
Tô Lương mở hòm sắt ra, thấy bên trong chỉ còn một xâu tiền xu thì sầm mặt: “Ngươi đùa ta đúng không?”
Tô Đại Cường trợn trừng mắt: “Đêm qua bên trong vẫn còn bạc mà! Tại sao lại biến mất rồi?”
Tô Tiểu Điệp rúc ở trong góc buột miệng thốt lên: “Sáng sớm nay đại ca vào phòng của ông nội, chắc chắn là hắn ăn trộm tiền để lên trấn trên rồi!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Nghe tiếng có người đập cửa, Ninh Tĩnh ra mở.
Một gã đàn ông trẻ tuổi dữ tướng, cả người nồng nặc mùi rượu, hùng hổ đi vào: “Thà rằng đưa tiểu tiện nhân kia cho Lưu viên ngoại làm tiểu thiếp còn hơn, nếu có thêm mười lượng nữa thì hôm nay ông đây nhất định có thể hồi vốn! Tiện nhân! Sao chổi!”
Đây chắc chắn là cháu trai lớn của Tô Đại Cường, tên là Tô Đại Minh.
Chờ đến khi Tô Đại Minh đang say khướt phát hiện ra người trong nhà gặp chuyện không may, thấy Tô Lương cầm rìu cũng không hề sợ, còn bước tới: “Làm phản đấy à! Đáng lẽ phải bán ngươi vào kỹ viện từ lâu rồi mới phải!”
Tô Đại Minh cao hơn Tô Lương rất nhiều nên dễ dàng cướp được rìu trong tay cô, thế cục lại thay đổi…
Ninh Tĩnh nhìn Tô Lương bị cả nhà Tô Đại Cường vây lấy thì trong ống tay áo lộ ra một mạt ánh sáng lạnh lẽo.
Tô Lương không hề bối rối, ngay khi Tô Đại Minh bổ rìu về phía cô, cô lập tức tung chân đá bay, sau đó bật nhảy, hai chân quặp chặt lấy cổ Tô Đại Minh, quật hắn ngã xuống!
Một lát sau, trên mặt đất đã nằm rạp cả đống người.
Mà ánh mắt chúng nhìn Tô Lương càng như thấy ma.
“Hỏi lần nữa, tiền đâu?” Tô Lương lau mồ hôi trán, thân thể này quá yếu, phải tẩm bổ mới được.
“Đều bị Đại Minh thua hết rồi!” Sắc mặt Tô Đại Cường xanh mét, không biết là bị Tô Lương dọa hay là bị cháu trai lớn làm cho tức giận nữa.
Tô Lương không tin, định tự đi tìm.
Thấy cô đi vào nhà, Ninh Tĩnh bèn đặt lên lưng mỗi người nhà họ Tô một tảng đá.
“Ninh công tử…” Tô Tiểu Điệp ngẩng đầu, si mê nhìn mặt Ninh Tĩnh: “Huynh cũng thấy rồi đấy, Tô Lương là ả đàn bà đanh đá độc ác, huynh nhất định đừng để ả lừa!”
Ninh Tĩnh khẽ lắc đầu: “Chịu thôi, ta không có tiền.”