Chương 9: Mù đường

“Người nào cơ?” Hạ Tinh Trầm không nhẫn tâm “dội gáo nước lạnh” vào sự tích cực của Tiểu Văn, cô hỏi lại một câu.

“Là bà Cố đó chị! Em nghĩ bà Cố chắc chắn sẽ không để mặc cháu trai của mình cứ mãi không chịu kết hôn như vậy đâu. Chắc chắn bà ấy sẽ lựa chọn cho Giám đốc Cố một cô gái phù hợp. Nếu như vậy thì chị có cơ hội rồi đó chị Tinh Trầm, bà Cố rất yêu quý chị mà.” Tiểu Văn cảm thấy mình phân tích có đầu có đuôi, hợp tình hợp lý, càng nói cô bé càng phấn khích.

Hạ Tinh Trầm không thể không thừa nhận, tuy rằng cô cảm thấy lời Tiểu Văn nói có chút không đáng tin, nhưng ở một khía cạnh nào đó trái tim cô lại vì những lời này mà đập nhanh hơn.

Không muốn Tiểu Văn phát hiện ra sự khác lạ của mình, cô nhẹ nhàng đẩy Tiểu Văn đến phía trước kệ hoa: “Em đừng phân tích linh tinh nữa, đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy, trong đầu chỉ toàn là mấy tình tiết ‘chủ tịch bá đạo phải lòng tôi’.”

“Chị Tinh Trầm, em nói nghiêm túc đó!” Tiểu Văn bị Hạ Tinh Trầm đẩy về phía trước nhưng vẫn không cam lòng, cố gắng ngoảnh lại nhấn mạnh với cô.

Hạ Tinh Trầm vội giơ năm ngón tay ra ngăn Tiểu Văn thao thao bất tuyệt: “Dừng lại!”

“Được được, em không nói nữa.” Tiểu Văn dùng tay che miệng lại, nhưng vẫn để lộ ra hai khóe miệng đang nhếch lên vui vẻ.

Hạ Tinh Trầm cầm lấy hóa đơn nhập hàng ở trên bàn, bắt đầu đối chiếu với số hoa vừa nhập hôm nay.

Thế nhưng làm một lúc trong đầu cô lại hiện ra những lời Tiểu Văn vừa nói, còn có cả gương mặt của Cố Khâm.

Sau lần tiếp xúc ngắn ngủi với anh ngày hôm nay, hình tượng của anh trong lòng cô đã có sự thay đổi rất lớn.

Lần đầu hai người gặp nhau, cô chỉ thấy rằng khuôn mặt và vóc dáng của anh rất hoàn hảo, phong cách lịch lãm không có điểm nào để chê. Chỉ là anh lạnh lùng quá, khiến người khác cảm thấy khó gần.

Thế nhưng anh của ngày hôm nay lại hoàn toàn không giống vậy.

Anh biết nuôi thú cưng, biết cắm hoa, biết chủ động trò chuyện, hình như còn hơi hài hước nữa.

Hạ Tinh Trầm lắc lắc đầu, cố gắng gạt những suy nghĩ này ra ngoài.

Cô thầm nhắc nhở bản thân: “Hạ Tinh Trầm, đừng nghĩ nhiều nữa, hai người không phải người cùng một thế giới!”

***

“Tinh Trầm, ngày mai em bay chuyến lúc mấy giờ? Anh ra sân bay đón em nhé.” Hạ Tinh Trầm vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại của Quý Viễn Phong, giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như vậy.

Ngày kia là ngày giỗ của bố mẹ Hạ Tinh Trầm, cô phải quay về thành phố Nam bái tế bố mẹ. Quý Viễn Phong vẫn luôn tỉ mỉ, cẩn thận, chắc chắn anh ấy sẽ không quên một ngày quan trọng như vậy.

Trước năm Hạ Tinh Trầm mười tám tuổi đều là dì Lâm cùng cô đến bái tế bố mẹ. Sau khi lớn lên, Quý Viễn Phong chủ động nhận nhiệm vụ này, dù rằng Hạ Tinh Trầm đã nhiều lần nói cô có thể tự mình làm được.

“Mười hai rưỡi trưa mai em xuống máy bay. Anh, công việc ở công ty bận rộn như vậy, anh không cần tới đón em đâu, em tự bắt taxi về nhà dì Lâm là được rồi.” Hạ Tinh Trầm biết Quý Viễn Phong vừa tiếp quản một số công việc trong công ty của bố anh ấy, không cần nói cũng biết bây giờ là thời điểm bận rộn hơn bao giờ hết.

Dì Lâm thỉnh thoảng vẫn gọi điện than thở với cô, bà nói gần đây Quý Viễn Phong rất bận rộn, thường xuyên bỏ bữa, thức đêm tăng ca. Nếu để anh dành ra hai tiếng đồng hồ đi đón cô, Hạ Tinh Trầm thực sự cảm thấy áy náy.

“Việc ở công ty làm sao quan trọng bằng em được.”

Hình như Quý Viễn Phong đang đứng ở hành lang gọi điện cho cô, âm thanh có lúc bị kéo dài ngắt quãng, cảm giác như được vọng ra từ một hang núi xa xôi và rộng lớn.

“Anh, em không còn bé nữa, mấy năm nay thường xuyên chạy qua chạy lại giữa thành phố Nam và thành phố Bắc, anh còn không yên tâm sao?”

“Đúng là anh không yên tâm thật, từ nhỏ em đã mù đường, anh sợ chưa ra đến đường lớn em đã lạc trong sân bay rồi.” Nghĩ đến chuyện hồi nhỏ, trong giọng nói của Quý Viễn Phong mang theo ý cười.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *