Chương 14: Biểu ca
Đêm nay An Hoa Cẩm ngủ không hề ngon giấc, lăn qua lăn lại, trong đầu toàn là danh sách những người liên quan tới vụ án tự ý chế tạo binh khí của đại hoàng tử. Tên của những người nàng biết và không biết cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng.
Sau ba tiếng gà gáy, nàng dứt khoát bò dậy, khoác áo bước xuống giường, chạy ra ngoài sân luyện võ.
Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong quân doanh, hằng ngày vào giờ này trong quân doanh đều luyện công buổi sáng, nên nàng cũng đã luyện thành thói quen dậy sớm luyện võ.
Trong lúc nàng luyện võ, mồ hôi chảy như mưa, luyện được một canh giờ thì trời sáng choang.
Lão quản gia đã dậy từ sớm, thấy nàng đang luyện võ bèn đứng chờ ở bên cạnh, đợi nàng luyện xong, mới tiến lên cười nói: “Tiểu quận chúa, bộ kiếm pháp này của người rất đẹp, nhưng không phải là lối võ công của nhà chúng ta, không biết người đã học được từ đâu?”
An Hoa Cẩm thu kiếm lại: “Một năm trước, đạo trưởng Thanh Phong của núi Nam Dương đã cho cháu một quyển kiếm phổ cổ, bộ kiếm thuật này là cháu học được từ trong bản kiếm phổ cổ đó.”
“Hoá ra là đạo trưởng Thanh Phong cho ngài kiếm phổ, thảo nào lại huyền ảo như thế.” Lão quản gia giật mình: “Tàng Thư các của núi Nam Dương thu thập toàn sách cổ và bản phổ nổi tiếng trong khắp thiên hạ, bộ kiếm phổ này là do đạo trưởng Thanh Phong đưa, chẳng trách lại phi phàm như thế.”
An Hoa Cẩm lấy tay áo lau mồ hôi trên trán: “Bản kiếm phổ cổ ông ấy đưa cho cháu là bản không đầy đủ. Núi Nam Dương thu thập nhiều sách cổ trong thiên hạ, nhưng không phải quyển nào cũng thu được đầy đủ trọn vẹn. Ông ấy biết cháu say mê kiếm thuật, cho cháu bản kiếm phổ cổ này là có lòng riêng, muốn cháu tu bổ giúp ông ấy.”
Lão quản gia vỡ lẽ: “Đạo trưởng Thanh Phong biết tiểu quận chúa thông minh tuyệt đỉnh nên mới làm như thế.”
An Hoa Cẩm cười mỉa một tiếng: “Bàn về thông minh, cháu sao bì kịp với người nào đó.”
Lão quản gia ngớ người: “Tiểu quận chúa, người đang chỉ ai?”
An Hoa Cẩm đương nhiên không muốn nhắc tới cái người khiến nàng hận tới nghiến răng nghiến lợi, nàng ngáp một cái: “Ông Tôn, cháu ngủ bù một giấc nữa đây, cháu không ăn sáng đâu, mọi người ăn đi!”
Lão quản gia nhìn quầng thâm dưới mắt nàng: “Tối qua người ngủ không ngon à? Do phòng bỏ trống lâu ngày có mùi ẩm mốc? Hay là do không quen?”
“Về nhà mình, sao lại có chuyện ở không quen được chứ? Do hôm qua cháu mệt quá nên gặp ác mộng thôi.”
Lão quản gia gật đầu, tiểu quận chúa phi ngựa vào kinh bôn ba suốt năm ngày đêm, đương nhiên là mệt nhọc: “Vậy hôm nay người không tiến cung đâu hả?”
“Không đi.”
Lão quản gia không quấy rầy An Hoa Cẩm nữa, nhấc chân rời khỏi Phong Hồng uyển.
Sau khi Hoàng đế hạ triều, vốn tưởng rằng hôm nay An Hoa Cẩm sẽ tiến cung nên hỏi Trương công công bên cạnh: “Tiểu An Nhi đang ở chỗ Hoàng hậu à?”
Trương công công lắc đầu: “Bẩm bệ hạ, hôm nay tiểu quận chúa không vào cung.”
“Hả?” Hoàng đế nghiêng đầu, “Thế con bé đi đâu?”
Trương công công biết bệ hạ đang chờ An Tiểu Quận chúa tiến cung nên mới sáng sớm đã sai người đi hỏi thăm: “Hôm qua tiểu quận chúa ngủ lại ở nhà cũ của nhà họ An. Nghe nói do mấy ngày liền cưỡi ngựa bôn ba vào kinh nên đã mệt lả người, hôm qua ngủ không ngon, gặp phải ác mộng, nên hôm nay không dậy nổi, vẫn còn đang ngủ.”
Hoàng đế cười thành tiếng: “Tiểu nha đầu kia cũng biết mệt mỏi cơ à? Từ nhỏ con bé đã dồi dào tinh lực, hôm qua còn xông vào Thiện thân vương phủ trói Sở Thần mang tới ngõ Hồng Phấn trên phố Bát Đại uống rượu, làm Thiện thân vương nổi giận đuổi theo tới phố Bát Đại. Theo trẫm thấy, là con bé uống rượu say nên mới không dậy nổi, chứ nào phải tại mơ thấy ác mộng.”
Trương công công cũng cười theo: “Tiểu quận chúa ham chơi, bệ hạ nói rất đúng.”
Hoàng đế ngừng cười: “Nếu đã vậy thì đợi con bé tỉnh ngủ rồi nói sau, trẫm không tới cung Hoàng hậu nữa, tới Khánh Hỉ Viên thăm Tích tài nhân đi.”
Trương công công thưa vâng, cao giọng hô to: “Bãi giá Khánh Hỉ Viên!”
Cùng lúc đó, Hoàng hậu cũng nhận được tin tức, bèn nói với thất hoàng tử Sở Nghiên mới tới thỉnh an mình: “Bản cung không tiện xuất cung, lát nữa hoàng nhi hãy tới nhà cũ của nhà họ An một chuyến. Tiểu An Nhi một mình vào kinh, nhà cũ nhà họ An chỉ có vài nô bộc trông nom nhà cửa, có lẽ vừa mệt mỏi vừa kiệt sức nên hôm qua ngủ không ngon, mới mơ thấy ác mộng. Bản cung lo lắng cho con bé, con qua hãy đó xem thử, lần này con bé vào kinh gấp, đừng để con bé mệt tới ngã bệnh.”
Sở Nghiên gật đầu: “Nhi thần sẽ đi ngay.”
Hoàng hậu ngẫm nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Con dẫn một thái y đi cùng đi, nếu con bé không có bệnh thì bắt mạch cầu bình an.”
Sở Nghiên gật đầu: “Vâng.”
Giấc ngủ bù này, An Hoa Cẩm ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, lần này ngủ rất ngon, sau khi tỉnh dậy cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Nàng xoa cái bụng đói xẹp lép đi ra khỏi phòng, vừa định gọi người mang đồ ăn lên thì thấy thất hoàng tử Sở Nghiên đang ngồi ngoài phòng vẽ tranh.
So với ba năm trước, Sở Nghiên đã cao hơn và gầy hơn, trên người khoác một chiếc áo choàng màu tím nhạt làm tăng thêm khí chất cao quý và nổi bật thân hình cao ráo. Bởi vì là con ruột của Hoàng hậu nên tướng mạo có vài phần tương tự người nhà họ An, mặt mày khôi ngô, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
An Hoa Cẩm chớp chớp mắt, đứng dựa vào khung cửa: “Thất biểu ca, Hoàng cô mẫu bảo huynh đến sao?”
Sở Nghiên nhìn An Hoa Cẩm, tiểu cô nương hiển nhiên là vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai rối bù, mặt mũi chưa rửa. So với ba năm trước, nàng đã cao lớn hơn nhiều, và cũng xuất chúng hơn xưa. Nàng đứng ở đó, tựa như cành liễu trong gió, duyên dáng yêu kiều, mặt mày đẹp như tranh vẽ. Chỉ nhìn dung mạo này, thật khó có thể tưởng tượng nổi sao nàng lại có bản lĩnh gây ra nhiều hoạ như thế, còn đánh cho Sở Thần nằm liệt giường ba tháng không dậy nổi.
Trong dòng họ Hoàng thất, võ công của Sở Thần luôn xuất chúng nổi bật, ai ai cũng biết.
Hắn gật đầu, nói với vẻ mặt không hề có cảm xúc: “Là mẫu hậu kêu ta tới. Nghe nói muội gặp ác mộng, mẫu hậu lo lắng cho muội, bảo ta dẫn thái y tới bắt mạch cho muội.”
An Hoa Cẩm cười nói: “Đợi bao lâu rồi?”
“Một canh giờ.”
An Hoa Cẩm nhướn mày: “Có phải nếu Hoàng cô mẫu không dặn dò huynh, huynh cũng không muốn gặp lại ta không? Kiên nhẫn chờ ta suốt một canh giờ thế này, không hề giống huynh chút nào.”
Sở Nghiên không đáp, mà khoát tay ra hiệu cho người ở bên ngoài: “Tới tiền sảnh mời Trần thái y đi.”
“Dạ!” Một tiểu thái giám lên tiếng trả lời rồi rời đi.
An Hoa Cẩm rời khỏi khung cửa, bước tới ngồi vào bàn, sau đó nằm sấp trên mặt bàn, nói vọng ra bên ngoài: “Ông Tôn, cháu đói bụng rồi.”
“Ôi, tiểu quận chúa, người chờ một lát, giờ lão nô đi bảo phòng bếp ngay đây.” Ông Tôn đáp lại xong, vội vàng rời đi.
An Hoa Cẩm nghịch tóc, chờ ông Tôn dẫn người mang thức ăn lên cho nàng.
Sở Nghiên nhíu mày: “Đi rửa mặt đi.”
An Hoa Cẩm nghiêng đầu: “Thất biểu ca, huynh đang quan tâm ta đấy à?”
Lông mày Sở Nghiên nhíu chặt lại: “Không chải đầu rửa mặt, sao ăn cơm được?”
An Hoa Cẩm vẫn ngồi bất động: “Vẫn ăn được mà, ta vẫn thường ăn như thế mà.”
Sở Nghiên đứng dậy, vươn tay kéo nàng lên, thái độ cứng rắn: “Mau đi rửa mặt.”
An Hoa Cẩm ngây người.
Nàng bị lôi đi mấy bước, nghi ngờ nhìn Sở Nghiên: “Huynh có đúng là thất biểu ca của ta không thế? Ba năm không gặp, sao huynh lại… Không phải huynh không vừa mắt đức hạnh của ta, không muốn quan tâm tới ta sao?”
Sắc mặt Sở Nghiên hơi sa sầm, không nói một lời đã đẩy nàng vào buồng trong, còn thuận tiện khép cửa phòng lại đánh rầm.
An Hoa Cẩm lảo đảo một bước mới đứng vững, nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt, hơi nghi ngờ là mình chưa tỉnh ngủ.
Sở Nghiên là ai? Là con trai thứ bảy của bệ hạ, con trai duy nhất của đương kim Hoàng hậu, hoàng tử dòng chính. Mặc dù đứng hàng thứ bảy nhưng từ nhỏ xuất thân đã cao hơn các hoàng tử hoàng nữ khác, bởi vì thân phận của hắn, các hoàng tử hoàng nữ khác dù lớn hay nhỏ đều phải cung kính với hắn. Hơn nữa hắn còn có nhà ngoại nắm giữ trăm vạn binh mã khiến địa vị của hắn lại càng tôn quý hơn hẳn tất cả các hoàng tử còn lại.
Thân phận và địa vị cao quý không nuôi hắn thành kẻ vô dụng mà chỉ nuôi hắn thành một tên nhạt nhẽo lạnh lùng, không chút thú vị.
Trong nhận thức của An Hoa Cẩm, hắn là một người ít nói kiệm lời, đồng thời cũng là người không thích xen vào việc của người khác, đặc biệt mà mấy chuyện vặt vãnh như kiểu trông nom nàng không rửa mặt đã ăn cơm thì lại càng không phải là chuyện mà hắn sẽ làm.
Nàng vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra vào ba năm trước. Đó là lần đầu tiên nàng tiến cung và đã bị lạc đường trong hoàng cung. Nàng đi lòng vòng suốt nửa canh giờ, cũng không tìm thấy cung Phượng Tê của Hoàng cô mẫu. Trùng hợp lại gặp được hắn, nàng liền nói rõ thân phận, nhờ hắn dẫn đường cho nàng, nhưng hắn không thèm để ý mà cứ thế đi luôn. Đợi tới lúc nàng vất vả tìm được tới cung Phượng Tê thì phát hiện hắn đang ở đó, rõ ràng là tiện đường, hắn lại còn là thân biểu ca của nàng, biết nàng là ai, thế mà không dẫn nàng theo, để mặc cho nàng đi loanh quanh khắp nơi.
Kể từ đó nàng và hắn đã kết thù.
Về sau, trong suốt thời gian nàng ở kinh thành, hắn lại càng không thèm để ý tới nàng, rõ ràng là không vừa mắt đức hạnh của nàng.
Không biết hôm nay hắn đổi tính, hay là bị chuyện gì làm cho phát điên?