Chương 10: Uống rượu
Lãm Phương Các là tửu hoa lâu kiêm tửu phường lớn nhất ngõ Hồng Phấn, phố Bát Đại, ngoài cửa treo một dãy đèn lồng lớn, vẽ tranh mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Dưới tranh mỹ nữ, tiểu nhị cười hớn hở chạy tới đón tiếp.
Sở Thần và An Hoa Cẩm đến trước cửa, tiểu nhị nhìn thấy An Hoa Cẩm thì “Hả?” một tiếng, giọng điệu dường như rất thích.
An Hoa Cẩm nhướn mày: “Ngươi hả cái gì? Thấy ta quen mặt à?”
Tiểu nhị vội vàng chắp tay: “Cô nương, có phải ba năm trước cô nương đã từng tới đây một lần rồi không? Phải chăng trong tên cô nương có chữ “Cẩm”?”
An Hoa Cẩm sững người, nhìn gã từ trên xuống dưới, mỉm cười gật đầu: “Khá lắm.”
Tiểu nhị vui vẻ nói: “Vậy thì chính là cô nương rồi, có một vị công tử đã để lại một thứ đồ trong quán nhỏ của ta vào ba năm trước, nói rằng nếu cô còn tới nữa thì ta sẽ giao nó cho cô, ta đã đợi ba năm, cuối cùng thì cô cũng tới.”
“Ồ?” An Hoa Cẩm nhướng mày: “Thứ gì?”
“Cô theo ta vào đây.” Tiểu nhị nhấc chân bước vào trong.
An Hoa Cẩm cất bước theo sau gã.
Sở Thần cũng tò mò, ghé lại gần An Hoa Cẩm: “Chuyện lạ, ai muốn đưa đồ cho nàng mà phải vòng vo thế này?”
“Làm sao ta biết được.” An Hoa Cẩm lắc đầu, ba năm trước nàng chỉ tới Lãm Phương Các nghe hát uống rượu, ngoại trừ rượu Yên Chi không tệ ra, không thấy có mỹ nhân xuất sắc nào bước vào hết.
Lẽ nào công tử hát khúc kia nhìn trúng nàng rồi?
Nàng theo tiểu nhị lên tầng, vào một căn phòng riêng, tiểu nhị nói câu “cô nương đợi một lát” rồi vội vàng rời khỏi.
An Hoa Cẩm ngồi trên chiếc giường mềm dựa vào cửa sổ, thưởng thức cảnh đường phố về đêm từ trên lầu. Mắt nhìn năm ấy của nàng thực sự không tệ, Lãm Phương Các này là nơi ngắm cảnh đẹp nhất ngõ Hồng Phấn, phố Bát Đại này.
Sở Thần ngồi đối diện nàng, liếc nhìn nàng một lát, chợt nói, “Tiểu An Nhi, nàng đẹp thật đấy.”
An Hoa Cẩm bật cười: “Ba năm trước huynh mù mắt mới mắng ta là nha đầu xấu xí, hôm nay cuối cùng đã được chữa khỏi rồi đấy hả?”
Sở Thần nghẹn họng: “Lúc ấy ta chỉ tức quá không lựa lời mà thôi!”
An Hoa Cẩm hừ một tiếng.
Sở Thần nhìn nàng: “Hai chúng ta thương lượng một chút được không?”
“Thương lượng gì?”
Hiếm khi mới thấy Sở Thần ngại ngùng, khi ánh mắt An Hoa Cẩm chuyển qua đây, y mất tự nhiên đỏ mặt nói: “Nàng xem, nàng đẹp như vậy, ta cũng không kém cạnh gì, hay là, ta nói với ông nội, nàng đừng gả cho Cố Khinh Diễn nữa, gả cho ta đi!”
An Hoa Cẩm trừng mắt nhìn y với vẻ kỳ quái: “Huynh điên rồi à?”
“Không hề!”
“Ta thấy huynh điên rồi đấy! Huynh muốn báo thù chuyện năm ấy ta đánh huynh ư? Cưới ta vào cửa rồi để ông nội huynh suốt ngày lập quy củ với ta hả?”
Sở Thần: “… Ta không nghĩ như vậy.”
An Hoa Cẩm khẽ giễu cợt: “Nếu huynh dám nghĩ như vậy, bây giờ ta sẽ đánh chết huynh luôn, để ông nội huynh đến mà nhận xác.”
Sở Thần: “…”
An Hoa Cẩm quay đầu sang cảnh cáo: “Đừng có ý đồ gì với ta, Cố Khinh Diễn thôi đã đủ khiến ta đau đầu rồi.”
Sở Thần tỏ vẻ ai oán: “Chuyện năm ấy chỉ là hiểu lầm, nếu ta nói với ông nội…”
“Huynh dám nói?” An Hoa Cẩm trợn mắt xem thường.
Sở Thần ngậm miệng, đúng là y không dám nói thật. Một khi nói ra mục đích y chạy tới ngõ Yên Vũ trước khi Trương Ngự sử vạch trần đại hoàng tử chế tạo vụ khí trái phép, phủ Thiện thân vương chắc chắn sẽ bị kéo vào cùng, có lẽ ông nội y sẽ sợ chết khiếp, còn nghiêm trọng hơn việc để ông nhảy lên tìm An Hoa Cẩm báo thù.
Tiểu nhị lấy ra một chiếc hộp, đưa cho An Hoa Cẩm: “Cô nương, chính là thứ này. Nhưng vị công tử kia đã nói rằng cô chỉ được xem một mình, người ngoài không thể tùy tiện nhìn thứ này.”
Gã nói vậy khiến Sở Thần càng tò mò hơn: “Thứ quái gì mà lại bí mật như vậy?” Y nói với vẻ không tin: “Tiểu An Nhi, bây giờ mở ra luôn đi, ta nhìn xem. Nàng là người có vị hôn phu, đừng mơ hồ nhận đồ của người khác hay trao đổi riêng tư với người ta.”
Vốn dĩ An Hoa Cẩm cũng không tin, muốn mở ra trước mặt Sở Thần, song thấy y nói như vậy, nàng lại dừng tay, cất hộp vào trong tay áo.
Sở Thần trợn mắt.
An Hoa Cẩm cũng trợn mắt nhìn lại y, nàng nói với tiểu nhị: “Ta đã nhận hộp rồi, ngươi làm một bàn đồ ăn ngon cùng rượu ngon mang lên, ta muốn những món ăn đặc sắc nhất và rượu Yên Chi hảo hạng, thêm cầm sư và vũ nương giỏi nhất lên đây.” Dứt lời, nàng vươn tay chỉ vào Sở Thần: “Tính sổ cho hắn, hắn chính là tiểu vương gia Sở Thần của phủ Thiện thân vương, rất giàu có, sẽ không quỵt nợ đâu.”
Mặt Sở Thần tức thì sa sầm xuống.
Tiểu nhị kinh ngạc liếc nhìn Sở Thần, vội vàng đáp “vâng” rồi xoay người chạy xuống.
An Hoa Cẩm giật chiếc quạt mười hai nan trong tay Sở Thần ra, tự quạt cho mình, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, nửa nằm nửa ngồi: “Ôm mỹ nữ vào lòng, phấn son tựa vàng chảy qua kẽ tay. Phủ Thiện thân vương nhà huynh núi vàng núi bạc, bữa cơm này cũng chỉ tốn mất nghìn lượng, đến mức sa sầm mặt thế không?”
Sở Thần cắn răng: “Ta ra ngoài vội quá, không mang theo nhiều bạc. Nàng làm như vậy không phải đang nói rõ với ông nội ta rằng dẫn ta đi uống rượu hoa hay sao?”
An Hoa Cẩm “ôi” một tiếng: “Không nhìn ra phủ Thiện thân vương cũng nhiều quy củ phết, không kém gì gia quy nhà họ Cố.”
Sở Thần nén giận: “Không gả thì không gả, ít móc mỉa người khác đi. Mặc dù phủ Thiện thân vương trước giờ không phép tắc gì nhưng cũng còn hơn nhà họ Cố, một ngày ba lần tự kiểm điểm bản thân, hành vi cử chỉ khéo léo, vân vân. Nàng gả vào nhà họ Cố rồi còn lâu mới chịu được. Thực sự không biết ông nội nàng nghĩ gì, chỉ vì một Cố Khinh Diễn mà có thể cho qua cả quy củ nhà họ Cố ư?”
An Hoa Cẩm bĩu môi: “Đúng vậy đấy! Cố Khinh Diễn thực sự… rất đẹp.”
Sở Thần quay đầu qua, tức gần chết: “Đẹp cũng không thể làm cơm ăn.”
“Đối diện với người đẹp, ít nhất cũng có thể ăn nhiều thêm một bát cơm.” Trưa nay nàng ăn no bụng rồi.
Nàng không gả thì không gả, nhưng không thể che mờ lương tâm nói Cố Khinh Diễn không tốt. Ngoại trừ diện mạo ra thì những điểm khác cũng không có gì để soi mói hết. Cũng chỉ có nhà họ Cố nền tảng danh môn thế gia mấy trăm năm mới bồi dưỡng được ra người như hắn.
Haiz, năm ấy nàng không chạy đến ngõ Hồng Phấn, không trùng hợp gặp được hắn thì tốt biết mấy. Bằng không, hôm nay trưởng công chúa sắp xếp tiệc ngắm hoa ở Túy Hoa Đình, có hoa đào, đình thủy tạ, rượu ngon, món ngon, mỹ nhân… nàng bị bề ngoài mê hoặc, không nằng nặc đòi gả cho hắn mới là lạ.
An Hoa Cẩm hít sâu một hơi, có chút tiếc nuối.
Sở Thần nhìn nàng, không khách sáo nói: “Nàng điên rồi!”
“Huynh cũng đâu hơn ta là bao.” Vừa rồi còn muốn cưới nàng cơ mà, người tám lạng kẻ nửa cân, không có tư cách nói nàng.
Sở Thần rầu rĩ, đúng lúc này tiểu nhị bưng đồ ăn và vò rượu bước vào, y bực bội nói: “Uống rượu!”
An Hoa Cẩm nhìn thấy nhạc công tuấn tú được vũ nương xinh đẹp vây xung quanh bước vào bèn quăng Cố Khinh Diễn sang một bên, tâm trạng tốt hơn nhiều: “Được, uống rượu, rót đầy vào.” Dứt lời, nàng chọn bài với nhạc sư: “Đàn khúc “Nhân diện đào hoa” hay nhất của Lãm Phương Các đi.”
Nhạc sư gật đầu, đặt đàn cẩn thận, ngồi xuống ưu nhã, thử dây đàn một chút, sau đó khúc “Nhân diện đào hoa” lưu loát vang lên.
Chẳng biết người đã đi nơi nào, chỉ còn hoa đào cười cùng gió xuân.
An Hoa Cẩm uống liên tiếp ba chén rượu, toàn thân ấm áp thoải mái, nàng cười nói với Sở Thần: “Gió xuân không cho phép người say, mười dặm hoa đào cười phong tình. Huynh có muốn nghe chuyện không? Ta có thể kể cho huynh nghe đến khi trời sáng mới thôi.”
Sở Thần cảm thấy mình giận dỗi nàng chỉ như đàn gảy tai trâu, chỉ thiệt thân mà thôi, vì thế y không dỗi nữa, gật đầu: “Được, nàng kể đi.”
Y muốn nghe xem rốt cuộc nàng biết câu chuyện gì!
An Hoa Cẩm nhìn y, đáy mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, nghiêm túc kể cho y nghe.
“Một đệ tử thông minh, đối đáp trôi chảy. Sư phụ đưa ra hai từ khóa: trăng sáng, đồ đệ lập tức đối: trời lên. Lại hỏi: hòa thượng, đáp rằng: ni cô. Sư phụ viết: núi xanh, đồ viết: nước trong. Thêm một từ nữa: đi, đệ tử lập tức đáp: đến. Sư phụ hợp lại thành một câu trôi chảy: Trăng sáng hòa thượng đi núi xanh. Đồ đệ đáp liền mạch: Trời lên ni cô đến nước trong.”
Sở Thần thông minh, nghe xong thì trố mắt nhìn, y nhìn An Hoa Cẩm, chỉ thấy vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, còn y thì lại đỏ ửng cả mặt, vươn tay chỉ vào nàng: “Nàng…” mãi hồi lâu không nói tiếp được gì.
An Hoa Cẩm thấy dáng vẻ ngơ ngác của y thì bật cười: “Sao nào? Còn muốn nghe tiếp không?”
Sở Thần vã mồ hôi trán lắc đầu, mãi một lúc lâu sau mới thốt lên câu: “Nàng có còn là cô nương không thế!”
Đây đâu phải câu chuyện ngắn? Đây rõ ràng là câu chuyện ngắn người lớn lưu truyền trên phố thị mà! Một cô nương như nàng mà mặt tỉnh bơ, tim không đập nhanh kể câu chuyện này ra trước mặt một người đàn ông như y!
Nàng đúng là dám nói, không sợ trời không sợ đất, nhưng y thì không dám nghe đâu.
An Hoa Cẩm nhìn dáng vẻ muốn rút lui của y, bĩu môi nói: “Không ngờ phủ Thiện thân vương vẫn coi như trong sạch.”
Sở Thần rút khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, bưng chén rượu lên tự an ủi bản thân mình, tựa hồ không nghe ra sự chế nhạo phủ Thiện thân vương trong lời nói của nàng: “Nàng… nghe được chuyện này ở đâu?” Còn kể từ khi trời tối đến hừng đông nữa.
“Huynh quan tâm làm gì?” An Hoa Cẩm rót cho mình một chén rượu.
Sở Thần mở to mắt nhìn nàng, đang định nói thêm gì, bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào, động tĩnh quá lớn, y chau mày: “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn thế?” Chỉ một lát sau, y nhớ tới chuyện gì, giật mình nói: “Không phải là ông nội ta tới tìm đó chứ?”
Nhanh quá đi mất!
An Hoa Cẩm từ tốn nâng chén rượu lên, không coi chuyện này ra gì: “Đúng vậy! Đây là kinh thành, ta đưa huynh đến đây chẳng thèm né tránh ai, nếu ông nội huynh không tìm đến nhanh như vậy thì vô dụng quá.”
Sở Thần: “…”