Chương 15: Để nó không thể sống đến ngày mai
“Tiểu thư, đều là Lưu Ly vô năng, không bảo vệ tốt tiểu thư!”
Thượng Quan Khanh Yên đỡ nàng ấy dậy, vừa định quay trở lại viện của mình, nhưng khi nhìn thấy khắp người Lưu Ly đầy vết thương thì trong lòng lập tức bốc hỏa.
“Sau này đừng vì những chuyện vô vị này mà đánh nhau với người khác nữa! Thái tử trắc phi cái gì, dù mất ta cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, hoàng cung vốn là nơi ăn thịt người không nhổ xương, không đi cũng được!”
Lưu Ly khổ sở gật đầu, vẫn còn nức nở, Thượng Quan Khanh Yên lập tức đỡ nàng ấy trở về, nhưng còn chưa ra khỏi vườn hoa thì đã bị Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã chặn đứng.
“Ôi, đây không phải là tam tiểu thư vốn nhốt mình trong viện không chịu ra ngoài à? Thế nào, cuối cùng cũng nỡ ra khỏi cái sân rách nát của ngươi rồi à?”
Thượng Quan Viên Nhã cười nhạo đôi chủ tớ trước mặt, đáng đời Lưu Ly bị đánh như vậy, ai bảo chủ tử của nó là một kẻ ngốc chứ?
“Về nhà, ta muốn về nhà!” Thượng Quan Khanh Yên lại biến thành dáng vẻ ngây ngốc thường ngày, khiến Thượng Quan Viên Nhã cười vui vẻ hơn.
“Về nhà? Tướng phủ này đâu phải nhà của ngươi, nhà của ngươi hẳn là ở dưới địa ngục, hơn nữa di nương đã chết lâu như vậy rồi, e là đang ở dưới địa ngục chờ ngươi đoàn tụ đấy!”
“Di nương? Di nương là ai cơ?” Thượng Quan Viên Nhã châm chọc nhìn Thượng Quan Khanh Yên, ông trời thật sự là không công bằng, cố tình lại cho con ngốc này lớp da xinh đẹp như vậy, nếu nàng ta đẹp như Thượng Quan Khanh Yên thì có khi người vào mắt xanh của tam hoàng tử đã là mình rồi!
Thượng Quan Viên Nhã nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Thượng Quan Khanh Yên, trong lòng cực kỳ hả giận.
“Di nương chính là kẻ đê tiện, sinh ra kẻ đê tiện như ngươi đấy! Ha ha ha!”
Nghe thấy Thượng Quan Viên Nhã nói lời thô tục, Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày nhưng không ngăn cản.
“Tiểu thư, vừa rồi chính là nha đầu không biết sống chết kia mắng người đấy! Lúc ấy mấy người bọn nô tỳ đều nghe thấy cả!”
Bên cạnh có mấy nha hoàn lên tiếng phụ họa, sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm khó coi.
Vừa rồi Xuân Lan đã về báo cáo, nói rằng chuyện mình thay Thượng Quan Khanh Yên gả vào phủ thái tử bị nha hoàn nhỏ bên cạnh Thượng Quan Khanh Yên biết được, trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi cũng có chút chột dạ.
“Tam muội, Lưu Ly là người của ngươi, nhưng hôm nay nó lại mắng ta trước mặt bao người, tướng phủ này không dung thứ cho nó được! Nào! Kéo con nô tỳ Lưu Ly kia ra ngoài cho bổn tiểu thư, hôm nay lập tức tìm khế ước bán thân để bán nó đi cho ta!”
Thượng Quan Uyển Nhi biết Lưu Ly là người thân thiết nhất của Thượng Quan Khanh Yên, cũng là người duy nhất trong phủ đang bảo vệ con ngốc này, chỉ cần đẩy nó đi là kế hoạch trở thành thái tử phi sẽ càng thêm thuận lợi.
Lưu Ly im lặng nhìn hai ả vô sỉ trước mặt, rõ ràng là nàng ấy bị đánh mà họ còn muốn bán nàng ấy đi, quả nhiên là không có công lý mà.
“Lưu Ly, không bán! Không bán!” Trên mặt Thượng Quan Khanh Yên đã giàn giụa nước mắt, lúc này ngay cả chính Thượng Quan Khanh Yên cũng bội phục diễn xuất của mình, không ai biết trong lòng nàng đã như sông cuộn biển gầm.
“Bán hay không bán thì không đến lượt ngươi có quyền quyết định! Nào! Còn không mau kéo tam tiểu thư ra, đưa về viện của nó cho ta!”
Dứt lời, một ma ma đã xông tới túm lấy cánh tay Thượng Quan Khanh Yên, nhưng Thượng Quan Khanh Yên vẫn giữ chặt lấy Lưu Ly, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
“Lưu Ly, không bán! Lưu Ly, không bán!” Thượng Quan Khanh Yên lặp đi lặp lại mấy câu này, Thượng Quan Uyển Nhi nghe mà phiền lòng, lập tức khoát tay.
“Nó thích túm lấy thì để nó túm, các ngươi mau đến chỗ nương ta, lấy khế ước bán thân của nha đầu Lưu Ly này đưa cho bổn tiểu thư!”
Bây giờ Thượng Quan Uyển Nhi đang nóng lòng muốn xử lý Lưu Ly, nếu thuận tiện cũng có thể đối phó con ngốc này thì càng tốt!
Nhưng đến khi người đi lấy khế ước bán thân trở về, hai tay lại trống trơn thì Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày.
“Sao lại thế này? Chẳng phải ta đã bảo ngươi đi lấy đồ à?”
Tiểu nha hoàn đi lấy đồ lắc đầu, có chút khó nói.
“Đại tiểu thư, phu nhân nói không có khế ước bán thân của Lưu Ly, phu nhân còn nói rằng Lưu Ly này là người mà thái hậu ban cho tam tiểu thư, cho nên khế ước bán thân vẫn luôn ở trong tay thái hậu, chỗ phu nhân không có!”
Không có khế ước bán thân? Thượng Quan Uyển Nhi hơi tức giận, luật pháp ở nước Bắc Tần luôn nghiêm khắc, nha hoàn không có khế ước bán thân mà bị bán thì sẽ bị phạt, Thượng Quan Uyển Nhi không muốn gánh chịu.
“Không bán được thì cũng không thể để nó dễ chịu được, kéo nó ra nhốt vào phòng củi, ba ngày không cho phép ăn uống gì, ngay cả nước cũng không được!”
Lưu Ly vẫn bị người của Thượng Quan Uyển Nhi mang đi, trên mặt Thượng Quan Khanh Yên mặc dù có vẻ sợ hãi nhưng đáy mắt lại tràn đầy phẫn hận, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay.
Một mình trở lại viện, Thượng Quan Khanh Yên lập tức nhốt mình trong phòng, cả buổi chiều cũng không ra khỏi cửa.
Vừa đi ngang qua phòng thuốc trong phủ, nàng đã lấy mấy thứ về, hiện giờ đang nghiên cứu trong phòng.
Mà cơ sở ngầm của Thượng Quan Uyển Nhi biết được Thượng Quan Khanh Yên cả buổi chiều cũng không ra ngoài, thế là lập tức chạy đi báo cáo với đại tiểu thư.
“Đại tiểu thư, tam tiểu thư cả buổi chiều cũng không ra khỏi viện một bước!” Thượng Quan Uyển Nhi rất sung sướng khi thấy phản ứng này của Thượng Quan Khanh Yên, lập tức nhỏ giọng dặn dò Xuân Lan: “Lấy chút gì đó cho Lưu Ly kia ăn, tốt nhất là không để nó sống đến ngày mai!”
Xuân Lan hiểu ý gật đầu, xoay người rời đi.
Lưu Ly vốn đã bị đánh đập đầy thương tích, lại bị nhốt vào phòng củi, nơi này bẩn thỉu đã đành, còn vừa âm u vừa lạnh lẽo, Lưu Ly hôn mê nhiều lần, kết quả lại tỉnh dậy vì vết thương đau đớn trên người.
Trong lúc mơ hồ, nàng ấy nghe thấy tiếng cửa phòng củi được mở ra, Xuân Lan bưng khay đi vào.
“Ôi, Lưu Ly muội muội à, tư vị này không dễ chịu đâu nhỉ! Cho nên ai bảo ngươi xen vào việc của người khác chứ? Nhưng mà đại tiểu thư của chúng ta rất từ bi, nên mới bảo ta đến đưa cơm cho ngươi đấy, ngươi cứ từ từ hưởng dụng đi! Ăn một bữa là ít đi một bữa đấy!”
Xuân Lan châm chọc xong mới rời khỏi phòng củi, nhưng vẫn không đi mà là âm thầm quan sát.
Hồi lâu không thấy Lưu Ly nhúc nhích gì, trong lòng nàng ta nghĩ phỏng chừng không cần thuốc độc của đại tiểu thư, e là ả Lưu Ly kia cũng không chống đỡ được mấy ngày.
Thật ra thì Lưu Ly thật sự rất đói, buổi trưa vốn không ăn cơm, mà sắc trời bên ngoài bây giờ đã tối đen rồi, nhưng Lưu Ly biết rõ tính nết của vị đại tiểu thư kia, nàng ấy không tin đại tiểu thư sẽ tốt bụng đưa cơm cho nàng ăn.
Cho nên đối mặt với sự cám dỗ của đồ ăn ngon, Lưu Ly vốn dĩ không có ý muốn đụng vào, nhưng bởi vì vết thương hơi sưng tấy khiến Lưu Ly cảm thấy toàn thân khó chịu như lửa đốt, lập tức ngồi dậy định uống chút nước.
Nhưng nàng ấy vừa cầm cốc nước trên khay lên thì đã có người hất cốc nước xuống đất.
“Nước này có độc, không thể uống!”
Lưu Ly ngây người nhìn Thượng Quan Khanh Yên mặc đồ đen đi đêm trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Tiểu thư!”
Thượng Quan Khanh Yên đặt ngón tay lên miệng để ra hiệu im lặng, Lưu Ly lập tức ngậm miệng lại, sau đó còn lo lắng nhìn bốn phía, sợ có người phát hiện.
“Tiểu thư, sao người lại ở đây? Xuân Lan vừa mới đi khỏi thôi, nếu bị nàng ta phát hiện ra thì hỏng rồi!” Đến lúc này rồi mà Lưu Ly còn đang quan tâm đến an nguy của Thượng Quan Khanh Yên, khiến Thượng Quan Khanh Yên rất vui mừng.
“Cứ yên tâm, bọn chúng đã đi hết rồi, sẽ không có ai phát hiện ra đâu!”
Nói xong, Thượng Quan Khanh Yên đỡ lấy Lưu Ly, sau đó lấy một bình nước ra đưa cho nàng ấy.