Chương 12: Trả đũa

Thấy chơi gần như đã đời rồi, Thượng Quan Khanh Yên mới bắt con rắn trên người Tô đại nương, cầm dao nhỏ trực tiếp đóng đinh đầu rắn vào cửa, sau đó tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ung dung đi tới trước bàn cầm một cái kéo vốn dùng để róc xương.

Sau đó, nàng lập tức mổ bụng rắn bằng thủ đoạn lưu loát, Tô đại nương trợn to hai mắt nhìn cảnh tượng kinh khủng này, tuy bà ta là đầu bếp nhưng chưa bao giờ giết súc vật, dù sao loại chuyện này bình thường đều do đồ tể làm.

Bây giờ  thấy Thượng Quan Khanh Yên vậy mà thuần thục mổ bụng rồi lột da rắn, Tô đại nương chỉ cảm thấy sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi xử lý rắn xong, Thượng Quan Khanh Yên lập tức cầm thịt rắn lắc lư trước mắt Lưu Ly.

“Ngon lắm! Ngon lắm!” Lưu Ly cũng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

Dù thế nào thì thịt rắn này vẫn còn tốt hơn rắn lớn còn sống.

“Tiểu thư muốn nấu thịt rắn này à?”

Thượng Quan Khanh Yên sung sướng gật đầu, còn vui mừng nhảy nhót.

“Nấu ăn, nấu ăn đi!” Mọi người thổn thức, tam tiểu thư này trông rất lanh lợi, vậy mà lại là một kẻ ngốc, thật đáng tiếc.

Lưu Ly mặc kệ ánh mắt của người khác, đi thẳng vào bếp sau, lấy một cái nồi để nấu thịt rắn.

Phải nói con rắn này tuy trông không được đẹp lắm nhưng vị lại rất ngon, chỉ nấu một lúc mà mùi thơm ngào ngạt, vừa ngửi thấy mùi đã cảm thấy thèm ăn rồi.

Thượng Quan Khanh Yên thèm ăn đến mức chảy nước miếng, Lưu Ly nhìn mà thấy rất buồn cười, dáng vẻ này vốn dĩ không cần giả bộ đã cực kỳ giống kẻ ngốc rồi…

Ngay khi Thượng Quan Khanh Yên đang bận rộn nấu thịt rắn trong phòng bếp thì người đàn ông áo lam đang dẫn theo Tiểu Trác Tử đến tửu lầu lớn nhất đô thành của nước Bắc Tần – Túy Tiên Cư.

Vào phòng chữ Thiên số 1, bên trong có một cô gái váy đỏ đang ngồi, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc trường sam màu trắng như trăng, dung mạo xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, nếu mặc quần áo phụ nữ thì chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một cô gái.

Chỉ là, tuy rằng người này có tướng mạo xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày lại có một chút sắc bén, thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi nhìn về phía cô gái váy đỏ lại tràn đầy dịu dàng.

Ánh mắt ấy khiến cả người Tiểu Trác Tử đều nổi da gà, người đàn ông áo lam lại không thể trách, ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó nhìn cô gái váy đỏ trước mặt không hề giữ hình tượng gì, cứ thế nhồm nhoàm ăn con gà say.

“Muội xem muội kìa, tốt xấu gì cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực từ nhỏ, sao lại không sửa được tật xấu này chứ? Ai không biết còn tưởng muội là quỷ chết đói đầu thai đấy.”

Bị người đàn ông áo lam chế nhạo như vậy, cô gái váy đỏ cũng không tức giận, trái lại gắp một miếng gà say, căm giận mà nhét vào miệng, nhìn miệng nàng ấy dính đầy dầu mỡ, người đàn ông áo lam hơi nhíu mày.

Ngay sau đó, phía đối diện lập tức bắn tới một ánh mắt tàn nhẫn, chỉ thấy người đàn ông áo trắng lấy ra khăn tay cẩn thận lau miệng cho cô gái váy đỏ, rồi yêu chiều nói: “Ngoan, nàng cứ từ từ ăn, không đủ thì bảo họ làm tiếp!”

Cô gái váy đỏ mỉm cười một cái.

“A Thư, vẫn là huynh tốt với ta nhất!”

Người đàn ông được gọi là A Thư mỉm cười, nụ cười như cánh hoa rơi xuống nước, làm dậy lên làn sóng gợn.

Người đàn ông áo lam lắc đầu không nói nên lời, không hiểu sao lại nhớ đến bóng hình xinh đẹp ngây ngốc kia, hắn không quên được mình đã từng nhìn thấy một chút khôn khéo trong đáy mắt nàng, hắn lập tức bưng chén trà trước mặt lên, khóe miệng khẽ nhếch, làm ngơ với hai người đang tình tứ trước mặt.

Trong phòng bếp phủ thừa tướng, Tô đại nương được dìu ra phía sau để xử lý vết thương, không có Tô đại nương, những người khác trong phòng bếp này đều mạnh dạn tiếp cận Lưu Ly.

“Lưu Ly cô nương, tam tiểu thư to gan thật đấy, ngay cả rắn cũng dám giết!” Lưu Ly cười cười, khuấy đều thịt rắn trong nồi, mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra khiến sâu háu ăn trong bụng mọi người đều chạy tán loạn.

“Tiểu thư nhà ta bị ép quá đáng nên mới vậy đấy! Nếu không phải vì đói bụng thì tại sao lại đi giết rắn ăn chứ!” Mọi người đều hiểu câu này, nhưng cả phủ thừa tướng đều do Tô Cẩn quản lý, họ đâu dám nói gì.

Sau đó, phòng bếp vô cùng náo nhiệt, Lưu Ly hào phóng chia thịt rắn cho mọi người ăn, Thượng Quan Khanh Yên ăn một mình, vốn dĩ không hề để tâm đến hành động của Lưu Ly.

Dù sao mọi người cũng quen dáng vẻ này của nàng rồi, cho nên càng thêm hòa thuận với Lưu Ly hơn.

Kết quả là khi Tô đại nương xử lý vết thương và bôi thuốc xong trở về, chỉ thấy nhóm người hầu trong phòng bếp đều đang ăn thịt rắn, thế là nổi trận lôi đình.

“Các ngươi giỏi lắm, dám trắng trợn ăn vụng trong bếp! Để xem hôm nay bà đây có đánh gãy chân các ngươi không!”

Nói xong, bà ta cầm lấy cây lăn bột định đánh người, Thượng Quan Khanh Yên thấy bà tử mập mạp hung hăng kia, lập tức ném cái bát trong tay về phía Tô đại nương.

Thượng Quan Khanh Yên vốn không ném vào mặt Tô đại nương mà là ném về phía đầu gối của bà ta, Tô đại nương đang giơ cây lăn bột chỉ cảm thấy đầu gối đau đớn, lập tức quỳ phịch xuống đất.

“Đánh gãy chân của ngươi! Đánh gãy chân của ngươi!” Mọi người toát mồ hôi điên cuồng, cô ngốc này học nhanh thật…

Lưu Ly thấy Tô đại nương quỳ trên mặt đất, lại nhìn mấy người từng bị bà ta đánh, lập tức nhíu lông mày lại.

“Tô đại nương, bọn ta chỉ uống canh rắn mà tiểu thư mổ thôi! Con rắn này vốn dĩ đâu phải là đồ trong phòng bếp, sao có thể nói là ăn vụng chứ?”

Tô đại nương sửng sốt, con rắn này đúng là không phải đồ của phòng bếp, nhưng bị một con ngốc đánh ngã xuống đất như vậy, Tô đại nương sao có thể cam tâm.

“Chỉ cần là nấu trong nhà bếp của ta thì tất cả đều thuộc về nhà bếp hết! Thế mà các ngươi lại dám ăn vụng thịt rắn ở đây, ta sẽ đi tìm phu nhân, để phu nhân bán hết các ngươi đi!”

Nói xong, Tô đại nương tức giận hầm hừ, lập tức đứng dậy rồi chạy tới viện tử của Tô Cẩn, nhưng mà không khéo chính là vừa lúc Thượng Quan Kiệt cũng ở đây, còn Tô Cẩn thì đang nằm ở trong lòng Thượng Quan Kiệt để khóc lóc kể lể.

“Lão gia, thiếp thân bị đánh thảm quá! Việc này ngài không thể mặc kệ được đâu!”

Sắc mặt Thượng Quan Kiệt cũng không đẹp lắm, từ khi ông ta đi đến viện của Thượng Quan Khanh Yên, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên rất khó chịu.

“Được rồi, vừa rồi ta đã dạy dỗ nha đầu kia rồi, nàng cũng đừng chấp nhặt với nó nữa! Nó vốn đã ngốc nghếch, bản thân mình làm cái gì cũng không biết, dù nàng có phạt nó cũng đâu có ích lợi gì?”

Tô Cẩn sửng sốt, bà ta không ngờ Thượng Quan Kiệt lại đến viện tử của Thượng Quan Khanh Yên, trong lòng không khỏi chột dạ.

Ngày thường bà ta đối xử khắt khe với Thượng Quan Khanh Yên, mọi người đều nhìn thấy cả, ngay cả nơi ở của Thượng Quan Khanh Yên cũng kém hơn cả người hầu phủ thừa tướng, thật ra Tô Cẩn chỉ muốn hành hạ Thượng Quan Khanh Yên, tốt nhất là đi đời nhà ma mới tốt.

Tô Cẩn đang nghĩ cách nói xấu Thượng Quan Khanh Yên như thế nào để khiến Thượng Quan Kiệt càng chán ghét nàng thì Tô đại nương đã khóc sướt mướt chạy vào.

“Phu nhân, phu nhân ơi! Nô tỳ không sống nổi nữa!”

Bà ta cứ thế liều lĩnh xông vào, khiến sắc mặt của Tô Cẩn không đẹp lắm.

Nếu là bình thường đã đành, nhưng bây giờ bà ta đang vội vàng làm nũng với Thượng Quan Kiệt, Tô đại nương vừa xông vào khiến Thượng Quan Kiệt lập tức buông Tô Cẩn ra và đứng dậy.

Tô Cẩn tức giận vô cùng! Ngày thường, thời gian Thượng Quan Kiệt đến chỗ bà ta không nhiều lắm, trong phủ còn có mấy phòng tiểu thiếp, hơn nữa người nào cũng xinh đẹp như hoa, còn bà ta đã là một phụ nhân già nua và kém sắc, vốn dĩ còn muốn dựa vào cái này để kiếm chút sự đồng tình, thế mà lại…

“Cái đồ không có quy củ gì cả, sao không nhìn xem ai đang ở đây mà đã xông vào chứ!”

Tô đại nương sửng sốt, ngẩng đầu mới nhìn thấy Thượng Quan Kiệt đứng ở bên giường, trong lòng lập tức giật thót.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *