Chương 11: Giết rắn để ăn thịt
Dưới tàng cây, Tiểu Trác Tử vẫn luôn ẩn náu trong bóng tối chợt giật giật khóe miệng, hắn ta thật sự không hiểu tại sao chủ công nhà mình cảm thấy hứng thú với một cô gái ngốc chứ?
“Chủ tử à, tiểu thư còn đang chờ ngài đấy? Nếu đi trễ, e là tiểu thư sẽ nổi giận mất.”
Người đàn ông áo lam nhẹ nhàng từ trên cây bay xuống, toàn thân không mang theo một chút dao động nào, cho nên lá cây cũng không hề lay động dù chỉ một chút, chứng tỏ võ công của người đàn ông này rất cao.
Tiểu Trác Tử bội phục nhất chính là khinh công của chủ tử mình, đáng tiếc hắn ta luyện nhiều năm như thế, vậy mà ngay cả góc áo chủ tử cũng chưa chạm tới được, cho nên trong mắt hắn ta lúc này đang ngập tràn bong bóng màu hồng giống như fan đu idol vậy…
Trong viện tử của Tô Cẩn đang vô cùng hỗn loạn, Thượng Quan Khanh Yên đi rồi, Xuân Lan mới nhanh chóng đỡ Tô Cẩn dậy.
“Phu nhân, người tỉnh lại đi!”
Nàng ta đã gọi một hồi lâu mà Tô Cẩn vẫn hôn mê.
“Còn sững sờ ở đó làm gì, còn không mau đi tìm đại phu ngay! Lập tức thông báo cho lão gia, nói là tam tiểu thư làm phu nhân bị thương!”
Xuân Lan thật sự tức chết rồi, nếu không phải tam tiểu thư kia là một kẻ ngốc thì nàng ta đã sớm xông lên tát mấy cái rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã nghe nói mẫu thân mình xảy ra chuyện nên đều vội vàng chạy tới, kết quả nhìn thấy mặt mũi Tô Cẩn bầm dập thì đều hoảng sợ.
“Nương làm sao thế? Sao lại bị người ta đánh thành ra thế này? Nương mau tỉnh lại đi!”
Xuân Lan ở một bên khóc thút thít, sau đó nói với hai vị tiểu thư nghe chuyện hôm nay, kết quả là bị Thượng Quan Viên Nhã giáng cho một cái tát vào mặt.
“Đồ vô dụng, ngay cả chủ tử cũng không bảo vệ tốt được, còn để con ngốc kia đánh nương ta thành ra thế này, khi nào nương tỉnh lại, ta sẽ cho các ngươi một bài học!”
Thượng Quan Kiệt trở về, thấy Tô Cẩn bị đánh bầm dập mặt mũi, hôn mê bất tỉnh thì ngây ngẩn cả người, Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh không ngừng nói rằng Tô Cẩn sở dĩ biến thành như vậy đều là do Thượng Quan Khanh Yên gây ra, phản ứng đầu tiên của Thượng Quan Kiệt chính là không tin.
“Uyển nhi, Tiểu Yên vốn ngốc nghếch, làm sao có thể cố ý đến hại mẫu thân con chứ, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, chờ vi phụ hỏi nó rồi tính!”
“Cha à, cha đã quá thiên vị rồi, nương đã bị thương như thế này vậy mà cha còn che chở con ngốc kia à!”
Con ngốc? Hai chữ này nghe có vẻ vô cùng chói tai, cho nên Thượng Quan Kiệt không vui đi ra ngoài.
Khi đến nơi ở của Thượng Quan Khanh Yên, nhìn viện tử đổ nát, ngay cả cổng lớn cũng bị hỏng, vốn dĩ không thể đóng được, mùa đông ở nước Bắc Tần vốn vô cùng lạnh lẽo, nhưng cổng lớn lung lay sắp đổ, còn có cửa sổ phòng ngủ đổ nát nữa, Thượng Quan Kiệt vừa nhìn thấy là trong lòng đã lạnh đi một nửa.
Lưu Ly đi ra lấy nước, thấy Thượng Quan Kiệt đứng đó thì nhảy dựng lên.
“Đại nhân, sao ngài lại ở đây?”
Thượng Quan Kiệt hừ lạnh một tiếng, bước vào viện, vừa định đi vào trong phòng thì lập tức nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Khanh Yên.
“Nương à, con bắt rắn cho nương này, rắn ngon lắm!”
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Khanh Yên còn đang ôm con rắn to màu xanh biếc trong tay, Thượng Quan Kiệt giật mình hoảng sợ, suýt nữa đã kêu ra tiếng.
“Tiểu Yên, con… con làm cái gì thế?”
Nghe thấy có người đang nói chuyện, Thượng Quan Khanh Yên quay lại, nghi hoặc nhìn người đang nói chuyện, dường như không quen biết ông ta là ai cả.
“Ngươi là ai thế?”
“Tiểu Yên, ta là cha của con!”
“Cha? Cha là ai? Có thể ăn được không?” Thượng Quan Khanh Yên rất buồn rầu hỏi một câu, còn nhìn thoáng qua con rắn đang cầm trong tay, sau đó lại nghi hoặc nhìn người tự xưng là cha.
Dường như đang so sánh rốt cuộc là con rắn trong tay ngon hay cái gọi là cha ngon.
Vốn dĩ lúc nhìn thấy Thượng Quan Khanh Yên cầm một con rắn lớn trong tay, Thượng Quan Kiệt còn có chút mâu thuẫn và mất hứng, nhưng bây giờ…
“Tiểu Yên rất đói à?” Thấy Thượng Quan Khanh Yên gật đầu, Thượng Quan Kiệt lập tức nhíu mày lại.
Vừa lúc Lưu Ly bưng nước đi vào, Thượng Quan Kiệt lập tức hỏi: “Vì sao không cho tiểu thư ăn? Không lẽ chỉ vì nó ngốc nghếch mà ngươi cố ý không cho nó đồ ăn à?”
Lưu Ly không nói nên lời, đừng nói là Thượng Quan Khanh Yên mà ngay cả Lưu Ly cũng không được ăn mà?
“Tướng gia hiểu lầm rồi, nô tỳ nào dám không cho tiểu thư đồ ăn chứ, thật sự là do phu nhân dặn dò ba ngày không cho tiểu thư ăn cơm nên…”
Vì sao Tô Cẩn lại dặn dò như vậy, tự nhiên là bởi vì trận đòn ngày hôm nay, Thượng Quan Kiệt lại nhìn con gái còn đang lẩm bẩm lầu bầu, thở dài rồi rời đi luôn.
Vốn còn tưởng rằng thừa tướng đại nhân này nhìn thấy tiểu thư nhà mình như vậy, ít nhiều sẽ có chút thương hại, kết quả…
Lưu Ly có chút khinh bỉ.
“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải ăn con rắn này à?”
Cho dù nàng ấy đã thích ứng với con rắn trong tay Thượng Quan Khanh Yên, nhưng không thể không nói là… con rắn này nằm trong tay Thượng Quan Khanh Yên đến nay vẫn còn sống…
“Đương nhiên, thịt rắn vốn rất bổ, đi đi, hôm nay tiểu thư sẽ mời ngươi ăn một bữa thịt rắn thật ngon!”
Nói xong, Thượng Quan Khanh Yên mang rắn đi ra ngoài, Lưu Ly không biết vì sao nên đi theo, đến khi tới phòng bếp, Lưu Ly vẫn có chút lo lắng.
“Tiểu thư, Tô đại nương trong phòng bếp là thân thích của phu nhân, chúng ta vào đây e là sẽ chịu thiệt mất!”
Trên thực tế, Lưu Ly thường xuyên bị thiệt thòi ở đây, cho dù là có cơm ăn nhưng hầu hết thức ăn nàng ấy đến lấy đều là thức ăn thừa, khi thời tiết nóng bức thì thức ăn luôn bị ôi thiu.
Hai người vừa mới đi tới cửa phòng bếp, đã bị một người phụ nữ cường tráng chặn đường đi, Thượng Quan Khanh Yên nhíu mày nhìn vị đại nương kia, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Ôi, đây không phải là tam tiểu thư à? Sao ban ngày ban mặt lại vào bếp trộm đồ ăn thế? Ta bảo này, cái thứ hay trộm đồ trong phòng bếp này đều là chuột cả, tam tiểu thư có thân phận quý trọng, vẫn nên nhanh chóng trở về viện tử rách nát của ngươi thì hơn!”
“Tô đại nương, ngươi đừng quá đáng, dù thế nào thì tiểu thư cũng là chủ tử đấy!”
Lưu Ly tự nhiên không thể nhìn thấy có kẻ bắt nạt Thượng Quan Khanh Yên, cho nên tiến lên muốn lý luận với Tô đại nương, kết quả Tô đại nương kia vậy mà giơ tay muốn đánh nhau.
Thượng Quan Khanh Yên vừa nhìn thấy vậy, trong lòng lập tức nổi giận, trực tiếp ném con rắn trong tay vào người Tô đại nương.
“Ối! Rắn… có rắn! Đuổi nó đi cho ta! Đuổi đi ngay!”
Tất cả mọi người trong nhà bếp đều sợ hãi, con rắn to như vậy, làm gì có ai dám đến gần, đều giống như con rùa rụt đầu, vội vàng lùi lại hai bước.
“Ngươi… Ngươi đúng là kẻ đê tiện! Ngươi chờ đấy, ta sẽ đến gặp phu nhân tố cáo ngươi! Sau này đừng mong ta cho ngươi một miếng cơm ăn!”
Kẻ đê tiện? Thượng Quan Khanh Yên nhíu mày, nàng tốt xấu gì cũng là tiểu thư phủ thừa tướng, vậy mà bây giờ ngay cả một đầu bếp cũng có thể cưỡi lên đầu nàng à?
Ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên chợt lóe, đột nhiên rút ra một con dao bên hông, sau đó đâm về phía Tô đại nương.
“Bắt rắn! Bắt rắn!”
Tô đại nương kinh hãi nhìn Thượng Quan Khanh Yên vung con dao trong tay, ánh sáng trắng chợt lóe lên, để lại trên người bà ta nhiều vết máu.
Thượng Quan Khanh Yên cố ý không đâm sâu, nhưng bà ta vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Ôi, ôi, giết người rồi! Giết người rồi!” Lưu Ly ở một bên buồn cười nhìn, thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm thì lập tức hét lên vài câu.
“Tô đại nương, ngươi cứ chịu đựng một chút, tiểu thư chỉ là đang giúp ngươi giết rắn thôi! Bằng không nếu bị rắn cắn thì sẽ trúng độc đấy!”