Chương 7: Vốn có thể giết được nàng ta

Lan Nguyệt cũng nhìn thấy vẻ mặt của Thượng Quan Khanh Yên, nàng ta gọi người bên cạnh: “Mang thứ đê tiện kia xuống loạn côn đánh chết, những kẻ còn lại cố gắng hầu hạ tam tiểu thư ngốc!”

Khóe miệng Thượng Quan Khanh Yên hơi động đậy, vừa rồi nàng vẫn đang quan sát Lưu Ly, không ngờ tiểu nha đầu này trừ trung thành ra mà còn khá can đảm, nếu đổi thành người khác thì đã sớm bị dọa chạy rồi. Sau này mình còn có nhiều chuyện hơn phải làm, khó tránh khỏi sẽ phải dùng người, như vậy Lưu Ly vẫn là một sự lựa chọn không tệ.

Nhìn mấy tiểu nha hoàn đang giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, Thượng Quan Khanh Yên cố ý vô tình lùi về sau một bước.

“Các ngươi muốn chơi với ta à?” Thượng Quan Khanh Yên chớp mắt một cái, bờ môi thanh tú chu ra.

Ha, kẻ ngốc này!

Thượng Quan Uyển Nhi cười khẩy: “Đúng thế, họ muốn chơi trò chơi với ngươi, ngươi nằm yên trên giường, không được nhúc nhích nhé.”

“Được, được!” Thượng Quan Khanh Yên vỗ tay kêu to, vui vẻ chạy tới bên giường, vén màn lên rồi bò vào.

Thượng Quan Uyển Nhi thấy vậy lại càng xem thường, nàng ta nháy mắt với nha hoàn bên người một cái, hai nha hoàn hiểu ý tiến lên mấy bước.

Một nha hoàn rút trâm bạc trên đầu ra, nhắm ngay vào người đang ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường!

Lại nghe “rắc” một tiếng giòn giã, thành giường chợt bị bẻ gãy, chỉ trong chớp mắt nóc giường rơi xuống, vừa hay đập vào cái tay vừa mới giơ ra của nha hoàn kia!

“Á!”

Tiếng vang giòn giã như tiếng xương nứt nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được vang lên, tiểu nha hoàn đau tới mức cả gương mặt vặn vẹo!

“A, màn trướng của ta!” Thượng Quan Khanh Yên thốt lên kinh ngạc, tức giận phồng má: “Các ngươi làm hỏng màn trướng của ta rồi! Trò này chơi không vui, ta không chơi với các ngươi nữa đâu!”

Dứt lời, nàng nghiêng đầu, chợt nhào lên người Thượng Quan Uyển Nhi, vả “chát chát” hai cái vào gương mặt trắng trẻo của Thượng Quan Uyển Nhi, gào khóc, nói: “Chơi không vui, không vui, ngươi lên chơi với ta đi!”

Thượng Quan Uyển Nhi không đề phòng bị Thượng Quan Khanh Yên bổ nhào vào, cả người bị Thượng Quan Khanh Yên đè lên, ngã xuống đất.

“Á!” Thượng Quan Uyển Nhi hét thảm thiết, cơn đau buốt phía sau lưng gần như sắp xuyên thẳng qua người nàng ta!

Thượng Quan Uyển Nhi nhấc cái tay máu me đầm đìa của mình, cuối cùng đã khóc nức lên. Hóa ra nàng ta đã đè lên những mảnh sứ vỡ trên mặt đất, canh gà chảy dưới đất dính ướt nhẹp toàn bộ phần sau lưng nàng ta, mái tóc đen dính đầy rau, cái gọi là phong thái của quý nữ đã mất sạch không còn chút gì!

Thượng Quan Khanh Yên như không hề để ý, hai tay như móng ưng liều mạng lay: “Ngươi dậy đi, dậy đi, tới chơi với ta, ngươi mau dậy đi!”

Chưa lay được bao lâu thì những mảnh sứ nhỏ kia đã mạnh mẽ cứa lên người Thượng Quan Uyển Nhi, chẳng mấy chốc máu tươi đã thấm ướt bộ trang phục trắng như tuyết của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng ta đau tới mức gần như sắp ngất!

“Tam tiểu thư mau buông tay ra!”

Nha hoàn phụ trách đánh Lưu Ly ở ngoài nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi kêu thảm thiết cũng không nhớ tới việc phải đánh Lưu Ly nữa mà vội vàng xông vào, kéo tay Thượng Quan Khanh Yên, muốn tách nàng ra.

Cả người Thượng Quan Khanh Yên như mọc rễ, nàng vịn vào Thượng Quan Uyển Nhi, sức lực lớn tới kinh người.

Lan Nguyệt thấy mặt mũi Thượng Quan Uyển Nhi tái nhợt, sợ tới sắp ngất, cứ tiếp tục như vậy thì đại tiểu thư sẽ chết!

“Đại tiểu thư, không hay rồi, lão gia về rồi!”

Đúng lúc này, tiểu nha hoàn trông chừng ngoài viện chạy vào, sốt sắng nói.

Thượng Quan Kiệt đã về?

Ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên lóe lên, tay đang nắm vai Thượng Quan Uyển Nhi thả lỏng ra, Lan Nguyệt thấy vậy vội vàng theo hai nha hoàn hợp sức đỡ Thượng Quan Uyển Nhi từ dưới đất lên.

“Nhanh, mau trở về viện, gọi thầy thuốc tới, đại tiểu thư sắp không xong rồi!” Thượng Quan Uyển Nhi không còn sức lực để nói chuyện, Lan Nguyệt thấy vậy không nhịn được lớn tiếng dặn dò.

Nói xong cũng không để ý tới Thượng Quan Khanh Yên đang ngồi dưới đất mà đỡ Thượng Quan Uyển Nhi ra khỏi cửa viện.

Đại tiểu thư bị thương quá nặng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì mới được!

Nhìn đám người chật vật chạy trốn, Thượng Quan Khanh Yên cúi đầu nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của mình, trong lòng thấy hơi đáng tiếc.

Tiếc thật, vốn dĩ có thể giết nàng ta rồi.

Ngay vừa rồi nàng đã thật sự muốn giết người, muốn giết chết cô ả ác độc kia.

Coi như nàng ta may mắn! Thượng Quan Khanh Yên nhún vai một cái, ung dung đứng dậy.

Lưu Ly thấy những người kia chạy trối chết thì không kịp để ý tới vết thương trên người mà vội vàng chạy tới gần Thượng Quan Khanh Yên, lo lắng nói: “Tiểu thư có sao không, không bị thương chứ?”

Thượng Quan Khanh Yên đang nheo mắt nhìn ngón tay của mình, mới nghe thấy Lưu Ly đang gọi mình thì lập tức định thần lại, sau đó bỏ tay vào miệng, nói: “Hê hê, họ chơi vui quá.”

Trong nháy mắt Lưu Ly có ảo giác, vừa rồi tiểu thư nheo mắt lại, còn có trong khoảnh khắc lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt của nàng thì thấy đây không phải là biểu hiện mà một kẻ ngốc nên có.

Mình thật sự bị ảo giác sao?

“Tiểu thư không sao là tốt rồi, người ra ngoài một lát đi, ta gọi người tới dọn dẹp trong phòng mới được.” Toàn bộ viện này đang ngổn ngang không thể tả, trông như chiến trường đánh giặc vậy.

Thượng Quan Khanh Yên lại ngây ngốc nhìn Lưu Ly, hỏi: “Chơi với họ rất vui, ngày mai họ còn đến không vậy?”

“Đến đến đến, sẽ đến sẽ đến. Bây giờ mau vào thôi.” Nói xong bèn đưa tay ra đỡ Thượng Quan Khanh Yên.

Thượng Quan Khanh Yên cũng rất nghe lời, để tay lên tay Lưu Ly, ngoan ngoãn ra ngoài sân chơi.

Bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi chạy trối chết nên trong sân một lần nữa trở nên yên tĩnh. Đám hạ nhân trong phủ đã quen giẫm thấp bợ cao, trong lòng biết Thượng Quan Khanh Yên mất đi chỗ dựa là thái hậu, lại bị tam hoàng tử từ hôn, từ lâu đã không còn địa vị gì nên cũng không để ý tới nàng.

Thượng Quan Khanh Yên lại được yên tĩnh, nàng đã quen với những tháng ngày phong ba rồi, nàng thích cuộc sống yên tĩnh, thanh thản này.

Kiếp trước, mình đã tận tâm vì quốc gia, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh vắt chanh bỏ vỏ, bây giờ sống lại một kiếp, đại khái là do ông trời bồi thường cho mình nhỉ?

Buổi chiều, lúc rửa mặt, Lưu Ly bưng bồn rửa mặt tới, giặt khăn bông, sau đó phủ lên mặt Thượng Quan Khanh Yên, dịu dàng chăm sóc nàng.

Mặt trăng đã treo ở giữa bầu trời, bên ngoài gió rất lớn, Thượng Quan Khanh Yên đạp chân vào trong bồn nước, tùy ý để Lưu Ly rửa chân cho mình, ánh mắt mờ mịt nhìn cây đang lắc lư bên ngoài.

Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Khanh Yên, hình như cảm thấy lại là cảm giác không đúng rồi?

Ánh mắt trước kia mờ mịt như bị phủ một tầng ánh trăng, vào lúc này lại trở nên hơi chán chường, lại ẩn chứa sự an tâm nhàn nhạt.

Ánh mắt như vậy sao lại xuất hiện trên người tiểu thư?

Lưu Ly dụi mắt, một lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Khanh Yên bằng ánh mắt không tin nổi.

Đôi mắt sáng như sao, mang theo thần thái và linh khí mà ngày xưa không có… hình như đã biến thành một người khác…

Thượng Quan Khanh Yên cảm thấy Lưu Ly đã dừng tay, sau đó nàng xoay đầu lại, nhìn Lưu Ly: “Hì hì.”

Lưu Ly cũng tỉnh táo lại, sao bây giờ lại thay đổi rồi?

Nàng ấy không nhịn được, hỏi: “Tam tiểu thư, người giả vờ à?”

Thượng Quan Khanh Yên nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Lưu Ly không nói gì, chỉ là dáng vẻ ngu ngốc khiến người ta cảm thấy người này nhất định là kẻ ngốc thật sự.

Lưu Ly thở dài, sờ đầu nàng, khẽ nói: “Không sao, ta đã quyết định theo tiểu thư cả đời thì dù tiểu thư ngốc thật hay giả ngốc thì có sao? Ta vẫn sẽ ở bên cạnh tiểu thư.”

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *