Chương 5: Ngươi không hại ta thì ta không hại ngươi
Lưu Ly ở bên nói một thôi một hồi, có thể thấy nha đầu này chăm sóc một kẻ ngốc nhiều năm thật sự đã bức bối muốn chết, tự nói chuyện với bản thân gần như sắp trở thành một loại bản năng rồi. Chuyện này cũng khó trách, Thượng Quan Khanh Yên vốn là một kẻ ngốc, Lưu Ly là nha hoàn do bên phía thái hậu đưa tới khi mẹ nàng được gả tới đây, nuôi dưỡng Thượng Quan Khanh Yên là chuyện tất nhiên.
Thượng Quan Khanh Yên ở bên cạnh im lặng nhìn, nha đầu Lưu Ly này không phải người xấu. Những năm qua nàng ấy có thể đọ sức ở trong tướng phủ, để nguyên chủ lớn được tới bây giờ đã là chuyện vô cùng không đơn giản. Nếu dạy dỗ nhiều hơn thì cũng được coi là một nhân tài. Người cổ đại này luôn có dáng vẻ chuyện gì cũng thuận theo như vậy, tâm nhãn của Lưu Ly quá thành thật, trông chừng một người ngốc như nguyên chủ nhiều năm như thế mà cũng chưa từng bắt nạt nguyên chủ lần nào, ngược lại chuyện gì cũng suy nghĩ cho nguyên chủ.
Trong lòng Thượng Quan Khanh Yên cảm kích tiểu nha đầu ấy đã giúp mình giữ lại thể xác này, dù là kẻ ngốc nhưng nếu không có thể xác này thì chẳng biết nàng đã lưu lạc ở đâu rồi.
“Ôi chao! Tiểu thư!” Lưu Ly sốt ruột đặt khăn lau trong tay xuống: “Ta đưa nước cho người là để người uống, sao người đổ hết lên quần áo rồi.”
Lưu Ly sốt ruột dựng thẳng cái bát mẻ trong tay Thượng Quan Khanh Yên, lại cầm một cái khăn đi lau nước trên bàn.
“Choang!” Một tiếng vang giòn giã, cái bát trong tay Thượng Quan Khanh Yên rơi xuống đất.
Lưu Ly kéo Thượng Quan Khanh Yên ra: “Tiểu thư, người tuyệt đối đừng lộn xộn nữa, nhỡ đâu bị mảnh vỡ cắt phải thì làm sao bây giờ!” Nàng ấy nói rồi ném khăn lau trong tay đi, lại ngồi xổm xuống nhặt những mảnh sứ vỡ dưới đất.
“Người, có người tới rồi!”
Cảm thấy có người vỗ mình một cái, Lưu Ly ngẩng đầu lên, thấy Thượng Quan Khanh Yên đang nhìn mình, cười ngốc nghếch.
Lưu Ly chỉ coi như không nghe thấy lời này, tiếp tục cúi đầu làm việc trong tay mình, nào ngờ bên ngoài thật sự truyền tới tiếng gọi: “Đại tiểu thư đến đưa đồ ăn cho con ngốc, còn không mau ra đây nhận đi!”
Vừa nghe thấy giọng nói bén nhọn của Lan Nguyệt, Lưu Ly biết vị khách không mời mà tới lúc này là đại tiểu thư Thượng Quan Viên Nhã. Nàng ấy hơi hốt hoảng, dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất xong thì Thượng Quan Viên Nhã đã đi tới cửa.
“Đại tiểu thư.” Lưu Ly đứng ở cửa hành lễ: “Người về nhanh như vậy sao.”
“Ngươi ăn nói kiểu gì vậy!” Lan Nguyệt tức giận lườm Lưu Ly một cái: “Ta biết ngươi hướng về tiểu thư nhà các ngươi, thế nên ước gì tiểu thư của bọn ta xảy ra chuyện đúng không?”
“Không, ta không có ý đó.” Lưu Ly vô tội giải thích, Lan Nguyệt lộ ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, không cần nói Lưu Ly, chính Thượng Quan Khanh Yên ngồi ở bên giường cũng không thể nhìn nổi.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng ngoài cửa, chỉ liếc vào trong phòng một chút thì đôi mi thanh tú đã hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên sự ghét bỏ. Thế nhưng nghĩ tới mục đích của chuyện ngày hôm nay, nàng ta cố nén sự chán ghét trong lòng, nói với mấy nha hoàn phía sau: “Mấy người các ngươi còn sững ra đó làm gì, còn không mau mang đồ chuẩn bị cho tam tiểu thư lên?”
“Vâng.” Hai tiểu nha hoàn đáp một câu, tay nhấc hai hộp cơm tinh xảo vào.
“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà bọn ta biết thân thể ngươi không khỏe nên đã cố ý dặn nhà bếp chuẩn bị chút dược thiện cho ngươi, ngươi xem rồi dùng một chút đi?” Lan Nguyệt tiến lên một bước, nhận lấy hộp cơm, đưa tới trước mặt Thượng Quan Khanh Yên.
Ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên lóe lên, tầm mắt rơi vào cái cằm đang hếch lên của Lan Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia châm biếm.
Ha, chồn chúc tết gà, thật sự không có lòng tốt mà!
“Không ăn, không ăn, ta không thèm ăn đâu! Ngươi tránh ra!” Thượng Quan Khanh Yên một lần nữa phát huy bản sắc của kẻ ngốc, đôi môi thanh tú bĩu ra, vung bàn tay về phía Lan Nguyệt.
Sức lực của nàng rất lớn, lại vận dụng lực khéo léo, Lan Nguyệt gào lên đau đớn một tiếng, lập tức rút tay về.
“Choang…” một tiếng, bát sứ trắng đựng canh gà đổ xuống đất, chia năm xẻ bảy, nước canh nóng hắt lên mu bàn tay lộ ra ngoài của Thượng Quan Uyển Nhi, tạo thành những điểm đỏ nhỏ, khiến nàng ta đau tới ré lên thành tiếng.
“A, đại tiểu thư, người không sao chứ?” Lan Nguyệt vội vàng tiến lên, đỡ bàn tay trắng như ngọc của Thượng Quan Uyển Nhi, chờ nhìn rõ vết đỏ trên mu bàn tay của nàng ta thì lập tức trầm mặt xuống.
“Tam tiểu thư, đại tiểu thư có ý tốt đưa canh bổ tới cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi đi, nhưng ngươi không thể tổn thương tiểu thư nhà ta như thế được! Phu nhân trách tội thì ngươi gánh vác được không?”
Nàng ta kích động mắng, Thượng Quan Khanh Yên quay đầu nhìn nàng ta một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục kéo trướng màn trước giường bắt đầu chơi, chẳng lộ chút phản ứng nào.
Lưu Ly thấy vậy vội vàng tiến lên hòa giải, cười làm lành, nói: “Thật sự có lỗi, tiểu thư nhà ta không hiểu chuyện, cũng không cố ý làm tổn thương đại tiểu thư, đại tiểu thư đại nhân đại lượng, không nên tính toán với tiểu thư nhà ta.”
“Ngươi là cái thá gì, các chủ tử nói chuyện còn chưa tới lượt ngươi chõ miệng vào!” Lan Nguyệt quát lớn một tiếng, giơ tay định đánh.
Lưu Ly căn bản không cho nàng ta làm vậy, nàng ấy lùi về sau một bước, tránh khỏi tay Lan Nguyệt, dịu dàng mỉm cười, nói: “Lan Nguyệt tỷ tỷ nói đùa rồi, đại tiểu thư còn chưa nói câu nào, sao lại là ta chõ miệng vào cơ chứ?”
Lưu Ly là nha hoàn thái hậu ban thưởng, từ trước tới giờ chưa từng nhìn sắc mặt của người trong phủ, tuy bây giờ thái hậu đã qua đời, mất đi chỗ dựa, nhưng nàng ấy cũng không phải người đứng yên cho người khác bắt nạt!
Lan Nguyệt bị lời của Lưu Ly chọc tức, vốn muốn nổi giận, nhưng lại thấy trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra vẻ chán ghét, trong lòng biết đại tiểu thư trách mình không làm lưu loát, nàng ta vội vàng hừ một tiếng, chỉ lườm Lưu Ly một cái.
“Nhà đầu này trung thành nhỉ, có ngươi bên cạnh thật sự là phúc của tam muội muội.” Thượng Quan Uyển Nhi lườm một cái, hơi nhếch miệng.
Lưu Ly cúi đầu hành lễ, đúng mực nói: “Tiểu thư quá khen, phân ưu giúp chủ tử là bổn phận của nô tỳ.”
“Ha, hay cho một chữ bổn phận!” Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi lạnh xuống, trong lòng cáu giận con nha hoàn mấy lần làm hỏng chuyện lớn của mình không thôi. Nhưng hôm nay nàng ta tới đây là vì có chuyện qua trọng phải làm, không có công sức tốn nước miếng với một con nha hoàn, giải quyết Thượng Quan Khanh Yên trước, xem tiện tỳ này dám khoa trương thế nào nữa!
“Ngươi đã trung thành hầu hạ như vậy thì phải biết sức khỏe của tiểu thư nhà ngươi yếu ớt, lúc trước ở biệt viện lại bị hoảng sợ, nếu không điều trị cho tốt thì e sẽ để lại mầm bệnh.” Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhướng mày, nói như bố thí: “Hôm nay nhà bếp nấu canh bổ, ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi dùng một ít đi.”
Vừa dứt lời lại hất cái cằm nhỏ lên, ra hiệu cho Lan Nguyệt lại múc một bát canh bổ.
Lan Nguyệt tinh mắt múc bát canh gà đem tới trước mặt Lưu Ly, nói: “Mời Lưu Ly muội muội tự mình hầu hạ tam tiểu thư dùng.”
Ngón tay Lưu Ly hơi run lên, trong lòng biết lần này đại tiểu thư đến đây tuyệt đối không có lòng tốt như vậy, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi đang nhìn chằm chằm, nàng ấy không thể làm gì khác, đành nhận lấy bát bạch ngọc.
“Còn đứng đó làm gì? Chậm một chút nữa thì canh gà sẽ nguội.” Thấy Lưu Ly không làm gì, Thượng Quan Uyển Nhi không nhịn được thúc giục: “Mau hầu hạ tiểu thư nhà ngươi uống đi, lúc về phụ thân có hỏi thì ta cũng tiện nói.”
Dứt lời, nàng ta tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, trông dáng vẻ là quyết định phải thấy Thượng Quan Khanh Yên uống.
Thượng Quan Khanh Yên rũ hàng lông mày xuống, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm cùng cực.
Ngươi không hại ta thì ta không hại ngươi. Nàng đã đồng ý từ hôn rồi, nhưng những kẻ này vẫn không định buông tha cho mình, thật sự khiến nàng khó chịu đấy.