Chương 2: Cho họ một bài học

Dây trói trên người được cởi ra, Lưu Ly lập tức kéo tay Thượng Quan Khanh Yên, vội vàng nói: “Tiểu thư, chúng ta về tướng phủ thôi, đừng ở trong biệt viện chờ nữa!”

“Tướng phủ?” Thượng Quan Khanh Yên nhíu mày.

Lưu Ly gật đầu, luôn miệng nói: “Biệt viện này bây giờ là thiên hạ của đại tiểu thư và nhị tiểu thư, nếu họ muốn hại tiểu thư thì e là nô tỳ không bảo vệ được người! Nếu về tướng phủ, đương nhiên có lão gia làm chỗ dựa cho người, họ sẽ phải dè chừng!”

Thượng Quan Khanh Yên rũ mắt, tuy nàng không ngại hai vị tỷ tỷ kia, nhưng bây giờ thân phận của nàng là một người ngốc nghếch, tùy tiện bại lộ bản thân chỉ có thể đưa tới phiền phức vô tận.

Tạm thời tránh mũi nhọn cũng được.

“Được, vậy thì về tướng phủ.” Thượng Quan Khanh Yên gật đầu đáp.

Nàng lại cúi đầu, nhìn cả người mình chật vật, vì vừa đánh nhau nên tóc trên trán đã ướt, dính dấp thì không khỏi nhíu mày.

Lưu Ly quan sát sắc mặt nàng, hiểu chuyện nói: “Tiểu thư đừng lo, nô tỳ sẽ đi nấu nước cho tiểu thư tắm!”

Vì đã hầu hạ bên cạnh Thượng Quan Khanh Yên nhiều năm nên rất nhanh Lưu Ly đã đun nước nóng xong, chuẩn bị mọi thứ cho thỏa đáng rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa và lui ra.

Thân thể mệt mỏi được nước ấm bao quanh, Thượng Quan Khanh Yên hơi nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như thoải mái, an nhàn, nhưng đầu óc nàng đã nhanh chóng vận chuyển, cấp tốc sắp xếp lại ký ức trong đầu một lượt.

Triều đại này không giống với bất cứ triều đại nào trong lịch sử, thế giới mà nàng đang ở giống như một dị thế sinh tồn trong kẽ hở. Các đại lục bị chia rẽ, năm đất nước tạo thành thế chân vạc, đang ở trong thời loạn lạc, đấu tranh hoàng quyền.

Mà thân thể của nàng bây giờ chính là con gái thứ ba của thừa tướng nước Bắc Tần – Thượng Quan Kiệt. Vốn sinh ra đã hơi ngốc nghếch, kém cỏi, thế nhưng vì mẹ đẻ là cháu gái ruột của thái hậu, gả thấp cho Thượng Quan Kiệt làm thiếp, tuy danh phận có thấp nhưng địa vị ở tướng phủ lại vô cùng cao quý, sợ là không kém đích mẫu trong nhà là bao.

Nhờ thân phận này nên từ nhỏ Thượng Quan Khanh Yên đã vô cùng được thái hậu yêu thích, có lẽ vì nàng trời sinh đã ngốc nên thái hậu thương tiếc nàng hơn mấy phần.

Nếu chỉ như vậy thì Thượng Quan Khanh Yên cũng không có gì phải lo lắng, dù ngu dại cả đời thì cũng có thể bình yên sống qua ngày. Thế nhưng mẹ ruột nàng mất sớm, một thời gian trước, thái hậu cũng đột nhiên mắc bệnh nặng qua đời. Thượng Quan Khanh Yên lập tức mất đi chỗ dựa, cuộc sống bỗng trở nên không tốt.

Mà hai vị tỷ tỷ do đích mẫu sinh ra cũng vì như vậy nên mới dám cả gan làm loạn như thế, dựa vào cơ hội tới biệt viện vui chơi để ra tay giết nàng!

Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Khanh Yên hơi hé mở, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Dù trước kia thân thể này có thế nào, nếu bây giờ nàng đã nhận tấm thân này thì không cho phép người khác mơ ước tính mạng của mình!

Hai vị tỷ tỷ kia, cũng nên dạy dỗ cho họ một bài học rồi!

“Ôi chà, muội muội ngoan của ta, đang yên đang lành sao ngươi lại muốn về phủ thế?” Giọng nói bén nhọn truyền từ cửa phòng tới, ngắt dòng suy nghĩ của Thượng Quan Khanh Yên.

Thượng Quan Khanh Yên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cô gái cài trâm vàng, mặc váy đẹp dắt tay nhau đi tới, trên mặt mang theo sự châm chọc, nụ cười ẩn chứa sự khinh bỉ không hề che giấu.

“Nô tỳ vấn an đại tiểu thư.” Lưu Ly ở trong phòng vội vàng đặt quần áo trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới hành lễ.

Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã lạnh lùng nhìn Lưu Ly một cái, họ không có chút hảo cảm nào với đứa nha hoàn làm hỏng chuyện tốt của họ hết lần này tới lần khác.

“Ta nghe người ta nói là ngươi muốn để tam tiểu thư về phủ à?” Thượng Quan Viên Nhã lạnh lùng nói.

“Nô tỳ không dám! Hôm nay tam tiểu thư bị dọa sợ, trong biệt viện này không có thầy thuốc, nô tỳ bèn nghĩ để tam tiểu thư quay về cho vẹn toàn.” Lưu Ly cúi đầu, trong giọng nói mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện ra.

Nàng ấy là nha hoàn mà thái hậu ban thưởng cho tam tiểu thư, lúc trước hai vị tiểu thư kiêng dè thái hậu nên không dám làm gì, nhưng bây giờ thái hậu đã chết, sợ là hai vị tiểu thư sẽ không kiêng dè gì nữa…

Quả nhiên, Thượng Quan Viên Nhã hung dữ quát một tiếng: “Ha, đúng là một nha hoàn to gan, lúc nào chuyện của chủ nhân lại tới phiên ngươi lắm miệng hả?”

“Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, vả miệng thật mạnh cho ta!” Mày liễu nhướng lên, Thượng Quan Viên Nhã lạnh giọng sai người phía sau.

Mấy nha hoàn nhận được lệnh nhanh chóng tiến lên vài bước, mạnh mẽ tóm lấy cánh tay Lưu Ly, muốn kéo nàng ấy ra ngoài.

Lưu Ly ra sức giãy giụa, yếu ớt nhìn Thượng Quan Khanh Yên, tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Đại tiểu thư và nhị tiểu thư vẫn không muốn buông tha cho tiểu thư, một khi mình bị kéo ra ngoài, họ nhất định sẽ ra tay với tiểu thư!

“Dừng tay!”

Giọng nói lười nhác truyền tới từ chiếc trường kỷ thấp, động tác lôi kéo của đám nha hoàn nhất thời khựng lại.

Thượng Quan Viên Nhã ngước nhìn, thấy Thượng Quan Khanh Yên đang ngồi trên trường kỷ thấp, khóe môi nở một nụ cười châm biếm: “Tỷ tỷ nhìn xem, kẻ ngốc này còn biết bênh vực người mình cơ đấy, đúng là quá ngạc nhiên!”

Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy cũng cười, hoàn toàn không để ý tới Thượng Quan Khanh Yên.

“Cũng là kẻ sắp chết rồi, để ý tới nó làm gì? Xử lý nha hoàn này trước đã, làm gọn gàng một chút!” Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Lưu Ly một cái, nói nhẹ như không.

Đám nha hoàn nhận được mệnh lệnh, cũng không thèm để ý tới Thượng Quan Khanh Yên đang ở trên trường kỷ mà kéo Lưu Ly ra ngoài cửa.

Nhưng vào lúc này, chợt xảy ra chuyện khác thường.

“Choang!”

Một tiếng vang giòn giã, chén trà bạch ngọc đập xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thượng Quan Khanh Yên ung dung khom lưng, nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất lên, cầm trong tay, tùy tiện ngắm nghía.

Nàng ngước mắt, thản nhiên nói: “Thả nàng ấy ra, ta không muốn nói lần thứ hai đâu.”

Giọng điệu hời hợt như đang nói chuyện phiếm, nhưng mọi người nghe vào tai lại mang theo mùi nguy hiểm. Đám nha hoàn lôi kéo Lưu Ly đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã bằng ánh mắt nghi hoặc.

Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, Thượng Quan Viên Nhã lại tức giận tới mức nở nụ cười: “Đúng là kẻ ngu, ngươi nói thả là thả à? Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lôi tiện tỳ này…”

Còn chưa dứt lời, một bóng trắng mờ lóe qua, “keng” một tiếng, đập vào khung cửa.

Bóng mờ mang theo tiếng gió sát qua vành tai, Thượng Quan Viên Nhã chỉ thấy cảm giác mát lạnh lướt qua gò má, nàng ta giơ tay, xoa lên gương mặt mềm mịn của mình, giọt máu đỏ sẫm dính vào đầu ngón tay trắng mịn trông như một đóa hoa sen đỏ đang nở rộ, cực kỳ yêu dị.

“Á!” Thượng Quan Viên Nhã phản ứng chậm, hét lên một tiếng, mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.

Mọi người bị hình ảnh trước mặt dọa sợ đứng tại chỗ như trời trồng, thật lâu sau vẫn không thể thốt lên lời.

Từ khi nào tam tiểu thư lại có võ công như vậy?

Họ gần như không nhìn thấy động tác của tam tiểu thư, chỉ thấy mảnh sứ vỡ kia làm gò má của nhị tiểu thư bị thương, để lại một vết máu dài mảnh trên mặt nhị tiểu thư.

Nếu góc độ của mảnh sứ hơi nghiêng một chút nữa thì sợ là mặt của nhị tiểu thư đã bị hủy rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi phản ứng lại cực nhanh, nàng ta lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Ngươi không phải là Thượng Quan Khanh Yên!”

Thượng Quan Khanh Yên tuyệt đối không có võ công tốt như vậy, cũng không có ánh mắt như thế!

Lẽ nào nó không ngốc?

Ánh mắt Thượng Quan Khanh Yên lóe lên, đương nhiên nàng không phải là Thượng Quan Khanh Yên ngu dại kia, mà là đặc công tinh nhuệ Thượng Quan Khanh Yên của Cục tình báo trung ương!

Thế nhưng điểm ấy tuyệt đối không thể bại lộ trước mặt đám người này, chí ít bây giờ không được.

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Thượng Quan Khanh Yên đã lóe lên vô số suy nghĩ, nàng chớp mắt, trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén như dao lập tức bị thay thế bằng ánh mắt mờ mịt, ngây thơ, trên môi nở lên nụ cười ngốc nghếch, nàng cười hì hì nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

“Hì hì, cụ rùa ngã rồi!” Nàng vỗ tay một cái, chỉ vào Thượng Quan Viên Nhã đang hôn mê nằm dài trên mặt đất như chó chết, khóe môi chảy ra một sợi chỉ bạc khả nghi.

Hôm nay Thượng Quan Viên Nhã mặc một chiếc váy màu xanh lục, vào lúc này đang nằm dưới đất, thật sự có hơi giống rùa…

Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn Thượng Quan Viên Nhã nằm dưới đất, trong mắt hơi ngờ vực, lùi lại vài bước.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *