Chương 20: Chu Trì
Hạ Hoài mặc một bộ quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, có vẻ như vừa rời khỏi phòng tập gym.
Anh ta đi thẳng tới trước quầy, nhìn không chớp mắt.
Phùng Sương Sương mặc một bộ váy trắng, tóc đen thả phía sau, bưng một đĩa bánh ngọt bước ra từ phòng nướng bánh. Thấy người tới, cô ta ra vẻ rụt rè hơi dừng bước chân, sau đó dịu dàng nở nụ cười.
“Tiramisu.”
Hạ Hoài mỉm cười nhìn cô ta một cái, nghiêng người xích lại gần: “Em nói xem, nó ngọt, hay là em ngọt hơn?”
Ánh mắt Phùng Sương Sương khẽ đảo, học theo dáng vẻ của anh ta, hạ giọng: “Cậu chủ Hạ nếm thử đi, chẳng phải sẽ biết à?”
Người đàn ông nhướng mày, thích thú hỏi: “Nhà em, hay khách sạn?”
“Trên tầng có phòng.” Nói xong, múc một thìa bánh đưa tới bên miệng người đàn ông, ngón trỏ thừa cơ vuốt ve cổ anh ta.
Sắc mặt Hạ Hoài đột nhiên tối đi, đầu lưỡi tràn đầy vị ngọt làm cho anh ta có một cảm giác thỏa mãn khác lạ, ngay lập tức càng thêm hào hứng.
So với phòng ngăn đơn sơ, anh ta thích khách sạn hơn, bởi vì tiện, thoải mái, lại còn không cần phải dọn dẹp chiến trường.
Đương nhiên, cũng không phải không có ngoại lệ, phải xem tâm trạng đã.
Hai người một trước một sau đi lên tầng.
Thẩm Loan khuấy cà phê, từng vòng, từng vòng, sau đó nhếch môi.
Không ngờ lại là Hạ Hoài!
Thế cũng… thú vị.
Ước chừng mười lăm phút sau, tiếng chuông gió lại vang lên, một bóng người màu đen bước vào, trong tay còn ôm mũ bảo hiểm xe máy, đang nhìn ngó bốn phía.
“Sương Sương? Người đâu rồi…”
Anh ta lầu bầu đi vào phòng nướng bánh, rồi nhanh chóng đi ra, ánh mắt vừa dừng, đúng lúc Thẩm Loan ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Trì lập tức giật mình, sau đó phản ứng kịp, lộ ra nụ cười thân thiện trước rồi cất bước đi tới.
“Hi!”
Thẩm Loan gật đầu: “Chào anh.”
Trên mặt thiếu nữ là vẻ lạnh nhạt nên có khi nhìn thấy đàn ông xa lạ nhưng trong mắt lại chẳng có phòng bị gì, nếu nhìn cẩn thận còn có thể thấy đượcvẻ hân hoan và kích động ẩn giấu bên trong.
Đáng tiếc, Chu Trì không quan tâm nhiều, vội nói: “Xin hỏi cô có nhìn thấy bà chủ của cửa hàng này không? Là một cô gái rất đẹp, cao đại khái tầm này…” Vừa nói còn vừa khoa tay múa chân: “Tóc dài thẳng.”
“À, tôi vừa thấy cô ấy lên tầng rồi.”
“Cảm ơn!” Nói xong thì chạy đi như một cơn gió.
Thẩm Loan rút khăn giấy, lau miệng, đặt thìa nằm ngang, song song với cái nĩa.
Ước chừng đến lúc rồi, thế là cất bước lên tầng.
Cầu thang bằng gỗ gây ra tiếng động khá lớn, đáng tiếc đều bị tiếng tranh cãi và tiếng thét chói tai lấp đi mất.
Tiếng tranh chấp là của người nam, còn tiếng thét là của người nữ.
Khóe miệng Hạ Hoài chịu một đấm, bị quật ngã trên giường.
Phùng Sương Sương ngăn ở giữa giống như thiên sứ vì chính nghĩa, dùng ánh mắt khiển trách như muốn xuyên thủng người bạn trai chính thức của mình: “Chu Trì! Anh có thôi đi không? Sao lại đánh người ta thế?”
Chu Trì như bị đóng đinh tại chỗ, cả người run rẩy.
Tức giận, thất vọng, đau lòng, bi thương, bất đắc dĩ, hoang mang… đủ loại cảm xúc bao vây lấy anh ta. Trái tim đau tới tê dại.
“… Vì sao?” Giọng nói khàn khàn, mang theo sự tuyệt vọng không cách nào vãn hồi.
Bởi vì kinh sợ mà cái lưng thẳng tắp cũng sụp xuống, giống như tòa núi cao nguy nga bị san thành đất phẳng.
Người phụ nữ mím môi, ánh mắt né tránh.
“Có phải thằng súc vật này ép em không? Nói đi…”
“…”
Hạ Hoài cười mỉa mai, đứng lên, kéo quần, dùng ngón tay cái lau đi vệt máu ở khóe môi, đi tới bên cạnh người phụ nữ.
“Cậu Hạ.”
Một giây sau, bị người đàn ông bóp cằm.
Đáy mắt Hạ Hoài lướt qua một vệt sáng u ám, mang theo vẻ lạnh lùng đến cùng cực, hiển thị rõ sự coi thường: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám bỡn cợt tôi thế này đấy, được lắm!”
Da đầu Phùng Sương Sương tê dại, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Cho dù vào giây phút trông thấy Chu Trì đột nhiên xông vào, cô ta cũng không hề thất thố như thế này: “Không… xin anh hãy tin em…”
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |