Chương 19: Gian xảo
Ngày hôm sau, cùng thời gian đó, Thẩm Loan lại xuất hiện trong cửa hàng.
Ngồi ở vị trí giống hôm qua: “Một ly Latte, bánh crepe sầu riêng ngàn lớp.”
Lần này, chỉ ngửi mùi cà phê, bánh thì ăn hai, ba miếng.
Phùng Sương Sương nhìn thấy hết, nhưng cô ta vẫn nhịn.
Liên tục một tuần, Thẩm Loan như quẹt thẻ đi làm, đúng giờ tới điểm danh.
Phùng Sương Sương càng ngày càng không hiểu được. Theo lý thì cô gái kia hoàn toàn không động tới món trên bàn được mấy lần, thậm chí có lần còn không buồn ngửi mùi đã đẩy sang một bên, hẳn không phải vì thích cà phê và bánh ngọt trong cửa hàng nên mới tới.
Vậy thì vì điều gì?
Chuông điện thoại di động kéo lại suy nghĩ xa xăm của người phụ nữ. Phùng Sương Sương lấy điện thoại ra, liếc mắt, một giây sau, đáy mắt lóe lên tia vui mừng, kinh ngạc.
“… Phải, em đang ở trong cửa hàng… Hả? Anh muốn qua ạ? Vâng, em sẽ đích thân làm…”
Kết thúc cuộc nói chuyện, khóe mắt, đuôi mày của Phùng Sương Sương đều là vẻ mừng rỡ.
Cô ta rời quầy, đi tới cạnh bàn Thẩm Loan: “Thưa cô, thành thật xin lỗi, cửa hàng phải đóng cửa, có thể mời cô về trước không? Đương nhiên, để đền bù, những món cô chọn đều miễn phí. Ngoài ra, cá nhân tôi sẽ tặng thêm cho cô một phần pudding vị xoài. Thành thật xin lỗi cô…”
Mấy câu nói, ngoại trừ câu mở đầu có vẻ hơi cứng nhắc, không dễ chịu lắm thì tóm lại vẫn khá là lịch sự.
Khách hàng bình thường đều sẽ đồng ý. Dù sao, đồ miễn phí, còn được tặng kèm, sức hấp dẫn không hề nhỏ.
Nhưng trong số người đó, không bao gồm Thẩm Loan.
Bởi vì…
Cô vốn tới đây là để gây rối mà!
“Nếu như tôi không nhìn lầm, bây giờ là mười giờ năm mươi hai phút sáng, chỉ mới hơn nửa tiếng kể từ khi tôi đến cửa hàng, ngồi vào bàn. Cà phê chưa uống hết, bánh ngọt còn chưa đụng, cô lại bảo với tôi là phải đóng cửa? Cho dù cô là bà chủ cũng không thể bắt nạt người ta như vậy được? Tưởng Hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng chỉ để trưng bày à?”
Lời nói nghe cực kỳ gian xảo.
Nụ cười của Phùng Sương Sương vụt tắt: “Nếu cô biết tôi là bà chủ, vậy cũng nên hiểu rõ, làm bà chủ thì tôi có quyền quyết định việc mở cửa hay đóng cửa hàng.”
“Well, vậy tôi chỉ có thể gọi 12315…” Nói xong thì lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số.
12315 là đầu số cho người tiêu dùng khiếu nại.
Phùng Sương Sương cắn môi, cô ta cũng không tin người này dám gọi thật!
Thẩm Loan không chỉ có dám mà còn mở loa ngoài. Sau vài âm thanh tút tút, điện thoại được kết nối…
“Xin chào, Cơ quan quản lý Công nghiệp và Thương mại của Ninh Thành, 12315 đầu số khiếu nại của người tiêu dùng xin nghe…”
Sắc mặt Phùng Sương Sương hơi thay đổi, đưa tay cướp điện thoại.
Dường như Thẩm Loan đã sớm đoán được, giơ cao lên, khẽ cười một tiếng: “Bà chủ, giờ cô còn đóng cửa hàng nữa không?”
“… Không, đóng, nữa.” Nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Lúc này Thẩm Loan mới cúp máy, giảng giải lý lẽ sâu xa: “Nếu đã mở cửa hàng kinh doanh, vậy thì phải có dáng vẻ của người kinh doanh chứ. Phải biết… khách hàng là Thượng đế, chân thành nhiều vào, bớt chiêu trò đi, thế giới sẽ tốt đẹp hơn đấy.”
Phùng Sương Sương nhìn chằm chằm cô như đang nhìn kẻ ngu vậy.
Thẩm Loan cười, không vì thế mà gây gổ: “Cũng chỉ có “Thượng đế” có tính tình tốt như tôi mới nhịn được dáng vẻ đầu gỗ ngốc nghếch của cô bây giờ thôi. Làm việc tốt mỗi ngày quả là không dễ dàng gì…”
Người phụ nữ chạy trối chết.
Phùng Sương Sương vẫn quyết định sẽ treo bảng hiệu “Close” ra, cùng lắm thì để lại vị ôn thần này trong cửa hàng, có giỏi thì đợi ngồi tới tận thế luôn đi?
Cô ta nghĩ mà giận.
Sau đó quay người vào phòng nướng bánh.
Thẩm Loan ngồi tại chỗ, nhàn nhã ung dung, hiếm khi uống hết nửa cốc cà phê, còn múc mấy thìa bánh ngọt lớn.
Mặc dù hương vị chẳng ra sao nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô.
Hôm nay, ngày 18 tháng 6, hẳn là sẽ xảy ra chút chuyện gì đó nhỉ?
Thẩm Loan mỉm cười.
Nửa tiếng sau, phòng nướng bánh bay ra mùi thơm của bánh ngọt, nồng nàn và đậm đà.
Nương theo tiếng đinh đinh đang đang của chuông gió, cánh cửa tiệm bánh bị đẩy ra…
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |