Chương 18: Vào cửa hàng bánh ngọt hỏi anh chàng đẹp trai
Thẩm Loan xuống xe ở quảng trường trung tâm, sau khi đứng vững thì không quên nói lời cảm ơn với Thẩm Khiêm.
Liếc mắt nhìn đuôi xe đi xa, cô nhếch môi rồi quay người đi vào ngân hàng.
Rút tiền trong chi phiếu ra cũng không lằng nhằng gì, chỉ sau hơn mười lăm phút, Thẩm Loan đã bước ra khỏi ngân hàng, trong túi vải của cô đã có thêm mười vạn tiền mặt so với lúc đi vào.
Những tờ giấy màu đỏ xếp ngay ngắn thành mười xấp.
Có tiền rồi, cô không vội đi vào trung tâm thương mại gom hàng mà ngựa quen đường cũ tiến vào một cửa hàng bánh ngọt.
Tông trang trí màu hồng, phát huy tối đa chủ đề thiếu nữ và sự ngọt ngào.
Lúc vào cửa, mỗi bên trái phải được treo một chiếc chuông gió, phát ra âm thanh đinh đinh đang đang đặc biệt êm tai.
Thẩm Loan đẩy cửa đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, đặt túi xách ở bên người.
Một người phụ nữ mặc váy liền màu trắng nhanh chóng mỉm cười đi tới. Thoạt nhìn, phong cách quần áo của cô ta cũng tương tự như Thẩm Loan, nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì vẫn có thể nhìn ra điểm khác biệt.
Đầu tiên, người phụ nữ này đeo một chiếc dây chuyền kim cương và một đôi khuyên tai mẫu mới của Tiffany, Thẩm Loan lại chẳng có trang sức gì.
Tiếp nữa, người phụ nữ này có trang điểm, mặc dù trang điểm nhẹ, nhưng nhìn gần thì vẫn nhận ra, còn Thẩm Loan thì không cả đánh phấn.
Cuối cùng, gương mặt hai người không phải thuộc một kiểu.
Người phụ nữ có một cặp mắt hoa đào cực kỳ đẹp, cằm nhọn. Nếu như bỏ qua vết nhân tạo rõ ràng trên vầng trán thì cũng tính mà một mỹ nữ.
Ngực tấn công mông phòng thủ, rõ ràng kiểu ăn mặc lộng lẫy sẽ phù hợp với cô ta hơn nhưng lại cứ ép mình vào vẻ ngây thơ. Cho dù là váy trắng hay là kiểu trang điểm nhẹ đều làm dấy lên một cảm giác mâu thuẫn khó tả.
“Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Người phụ nữ đưa menu tới, Thẩm Loan nhận lấy, cúi đầu lật xem.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, rải vào trong cửa hàng, chiếu vào sườn mặt của thiếu nữ, dường như vì vậy mà dát lên một lớp ánh kim, mượn động tác cúi đầu cụp mắt, cần cổ thiên nga dài kia cong thành một đường cung duyên dáng.
Người phụ nữ kia thấy thế, ánh mắt lóe lên, đáy mắt chợt hiện ra một tia yêu thích và ngưỡng mộ, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
“Một tách Cappuccino, một bánh crepe xoài ngàn lớp.”
“Vâng, xin chờ một lát.”
Mười phút sau, cà phê, bánh ngọt được bày một lượt lên bàn.
“Mời quý khách dùng thong thả.”
“Cô là bà chủ của nơi này ư?” Thẩm Loan đột nhiên lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ dừng lại, khẽ gật đầu.
“Vậy anh chàng đẹp trai trước đó là nhân viên sao?”
“Trước đó?” Đáy mắt người phụ nữ xẹt qua một tia phòng bị, lông mày khẽ chau lại.
Thẩm Loan lại như không thấy, thậm chí cầm thìa khuấy cà phê, sau đó mới thong thả cất tiếng: “Lần trước tôi tới cửa hàng, có một anh chàng đẹp trai chào tôi, cao đại khái một mét tám.”
“À, anh ta không làm ở đây nữa.”
“Nói vậy thì anh ta là nhân viên hồi trước cô thuê à?”
Người phụ nữ không biết vì sao đối phương lại cảm thấy hứng thú với đề tài “có phải nhân viên không” như vậy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự chán ghét của cô ta với những câu hỏi truy vấn ngọn nguồn của cô gái trẻ không có mắt nhìn này.
Bởi vậy, giữa chân mày cô ta nổi lên vẻ mất kiên nhẫn, gật đầu qua loa rồi quay người rời đi.
Thẩm Loan nhếch môi, nhấp một ngụm cà phê, mùi vị bình thường. Cô lại cầm thìa lên nếm thử món crepe xoài ngàn lớp, miễn cưỡng tạm được.
Nhưng cũng chỉ là “tạm được” mà thôi.
Người phụ nữ tên là Phùng Sương Sương đứng ở sau quầy, vừa hay nhìn thấy toàn bộ hành động, cử chỉ của thiếu nữ.
Thấy cô uống một ngụm cà phê, ăn hai miếng crepe rồi cúi đầu chơi điện thoại thì trong lòng lập tức không vui. Khách hàng ăn bánh ngọt của cửa hàng cô ta làm không ai là không khen một tiếng ngon. Ha… người này đúng là lập dị.
Có điều, cô ta cũng chỉ thầm phỉ nhổ trong lòng thôi, nếu bảo xông lên lý luận thật thì vẫn thiếu chút can đảm.
Không ăn thì thôi, dù sao cũng phải trả tiền theo giá.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |