Chương 7: Nhịp tim tăng nhanh

“Ring ring…” 

Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, Quý Thiến bừng tỉnh ngồi bật dậy.

“Mẹ à?”

“Thiến Thiến à, mẹ đây, con không sao chứ? Giờ con đang ở đâu, có bị thương chỗ nào không?”

Đầu bên kia điện thoại, hàng loạt câu hỏi của Mẫn Thục Trinh dồn dập truyền tới, hai con chó bên cạnh cũng bắt đầu sủa lên từng hồi không ngớt. Quý Thiến xoa xoa cái đầu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn của mình, nhưng không hề cảm thấy cáu kỉnh chút nào mà ngược lại còn có cảm giác “sống sót” cực kỳ vui mừng. Lúc này, trong lòng cô vô cùng sung sướng khi được nghe thấy những tiếng ồn ào náo nhiệt của thường ngày.

“Mẹ…” Quý Thiến hơi nghẹn ngào, nhưng rồi lại cố gắng nén xuống, giọng nói nhanh chóng trở lại bình thường: “Bên này con không sao cả! Hôm qua lúc bão tới con đã đi trú rồi, không có vấn đề gì cả, mẹ đừng lo. Mẹ nghe xem, Mao Mao còn đang sủa nè, nó cũng không sao cả!”

Vừa nghe thấy con gái nói không việc gì, Mẫn Thục Trinh lại không kiềm chế được mà bắt đầu quở trách: “Con nhóc này, hôm qua mẹ gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà con đều không bắt máy, con định làm mẹ tức chết có phải không. Cơn bão đột nhiên đổi hướng, con không biết mẹ xem thời sự mà thót cả tim, đến cả bố con cũng mặt mày căng cứng, Thiến Thiến, mẹ nói con nghe này, không phải…”

Quý Thiến không thể không đưa điện thoại ra xa một chút, mẹ cô còn chưa được hai phút đã lại bắt đầu càm ràm rồi.

“Được rồi mà, mẹ đừng nói nữa có được không, con nghe sắp ù hết cả tai rồi. Lần sau con không thế nữa, sẽ không bao giờ khiến mẹ và bố phải phiền lòng, mẹ yên tâm nha.”

“Có lúc nào con khiến mẹ yên tâm được đâu, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ bảo này, nhà họ Nhan…”

“Thôi mà mẹ, bên này con còn một đống lộn xộn phải thu dọn này, không nói với mẹ nữa, con cúp máy đây, yêu mẹ nhất!”

Sau đó, Quý Thiến nhanh chóng ngắt điện thoại.

Mẹ cô chỉ một phút vô ý là bản tính bộc phát, cứ như con gái mình ế mốc ế meo lắm ấy, suốt ngày làm mai mối.

Đúng là đau đầu! Phiền chết mất!

“Đủ rồi, đủ rồi, đừng sủa nữa.” Quý Thiến xách Mao Mao lên, cụng trán vào mũi nó dụi mấy cái, rồi lại đặt nó xuống, nói: “Dậy thôi!”

“Gâu gâu!”

Mao Mao lập tức vui vẻ vẫy đuôi, ngẩng đầu cuống quýt sủa một tiếng.

Chớp mắt tâm trạng của Quý Thiến thoải mái hẳn, tiếp đó tay chân lanh lẹ chui từ trong túi ngủ ra, sửa soạn lại đầu tóc và quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài, lúc này điện thoại lại kêu lên. 

Hóa ra là anh trai cả năm chẳng liên lạc của cô.

“Alo, anh à!” Nhận điện thoại của anh trai, giọng điệu của Quý Thiến cũng thêm vài phần vui vẻ hoạt bát.

“Không sao chứ?”

“Em không sao!”

“Thế thì được, cúp đây.” Nói xong anh ấy tắt thật.

Nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, nụ cười trên mặt Quý Thiến cứng đờ mất mấy giây, sau đó cô nghiến răng nghiến lợi, trông hệt như cá piranha.

Với một người anh trai lạnh lùng ít nói, tiếc chữ như vàng này, có phải cô không nên mong chờ quá nhiều hay không, dù sao một người suốt ngày bận rộn như anh ấy mà cũng không quên cô em gái này đã là cảm ơn trời đất lắm rồi?

Ài…

Quý Thiến thở dài một hơi, đang định cúi người chui vào trong lều thì điện thoại ting một tiếng, là tin nhắn wechat.

Cô lập tức mở ra xem, sao lại là anh trai? Không phải nãy vừa mới gọi điện thoại xong à?

Ngón tay lướt trên màn hình, cô ấn vào một bức ảnh, trong đó là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trông mặt rất quen, nhưng lại nghĩ mãi không ra…

Không lâu sau, một dòng tin nhắn bay tới.

[Quý Huyên: Con trai cả nhà họ Nhan, có thể tham khảo.]

[Quý Thiến: Anh à, anh cũng đi làm mai cùng với mẹ từ bao giờ vậy! Sao mà lắm chuyện thế?! Icon: Liếc mắt, liếc mắt.] 

[Quý Huyên: Người này thực sự rất được!]

Rất được thì thôi đi, lại còn “thực sự”, nhấn mạnh như thế chẳng lẽ sợ mình không gả đi được à? Quý Thiến không khỏi phản bác trong lòng.

[Quý Thiến: Em vẫn còn trẻ, không vội làm gì, anh cứ lo cho thân mình đi, một người đàn ông quá lứa như anh ấy à… Chậc chậc… Mà già như anh còn chưa cưới thì sao em dám cầm đèn chạy trước được?]

Quả nhiên đúng như dự đoán, sau khi gửi tin nhắn đi, ông anh trai kiệm lời của cô yên lặng thật.

Hừ, dám đấu với em! Quý Thiến liếc mắt đầy đắc ý, sau đó xoa đầu chú chó, tâm trạng cực kỳ vui vẻ chui ra khỏi lều.

Bên ngoài chiếc lều chỉ còn lại bộ bàn và nửa cây nến đã tắt, người đàn ông đó không còn ở đây.

Cô ngó nghiêng xung quanh một hồi, đồ đạc vẫn còn đây nhưng lại không thấy người đâu, nhìn Ha ha ngồi bên chân, chắc hẳn người đó vẫn chưa rời đi. Quý Thiến dứt khoát mở cửa an toàn ra, đi về phía cửa nhà.

Trời đã gần sáng, xuyên qua cửa sổ mở toang trên hành lang, có thể nhìn thấy bên ngoài trời mưa rả rích.

Quả nhiên, cửa chính của nhà người đàn ông kia đang mở, Quý Thiến rón rén bước tới, ngó vào bên trong.

Không có người?

Cô chỉ đành quay về nhà mình, vừa mở cửa ra lại cảm thấy cứ như vậy bỏ đi không nói tiếng nào thì cũng không hay lắm, nên cô lại quay lại.

Chẳng lẽ không có ai trong nhà thật?

Quý Thiến thò đầu vào ngó nghiêng xung quanh một vòng.

Căn nhà đã từng được sửa chữa lại, chắc hẳn là sửa trong khoảng thời gian trước khi cô đi quay phim. Nếu không tiếng động lớn như vậy làm sao cô lại không biết.

Phong cách hiện đại với gam màu trắng đen chủ đạo khiến người khác cảm thấy vừa lạnh lẽo lại vừa nghiêm túc, cảm giác vô cùng đơn điệu và khắt khe, ngược lại trông rất phù hợp với khí chất của người đàn ông này.

Quan trọng nhất đó là, vậy mà nhà anh lại không hề bừa bộn chút nào! 

Nghĩ đến nhà mình, vừa mở cửa ra đã thấy một cảnh tượng thảm khốc… Cửa lớn bị gió cuốn bay đập trúng bể cá, cái bể vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi, quyển kịch bản thì ướt sũng nhỏ ra nước…

Người với người sao lại khác nhau nhiều đến vậy?

Cùng gặp phải bão, vì sao cơn bão đi qua nhà cô lộn xộn hết cả, còn nhà anh lại vẫn có thể gọn gàng sạch sẽ như thế!?

Quý Thiến không khỏi oán giận, vừa tức vừa đưa tay gõ cửa.

“Gâu gâu! Gâu gâu!” Mao Mao bé nhỏ cũng sủa lớn.

Không biết Ha Ha đã vào trong nhà từ lúc nào, nó từ trong nhà chạy ra vẫy đuôi mừng rỡ, nhưng Quý Thiến không kịp thưởng thức vẻ ngoài đáng yêu của nó bởi vì theo sau Ha Ha là một người đàn ông với dáng người cao lớn.

Trời đã tờ mờ sáng, trong những tia sáng mơ hồ ấy, bóng dáng người đàn ông đứng ngay lối đi giữa phòng bếp và phòng khách, giống như một bức danh họa cực kỳ quý báu, tỏa ra hơi thở thần bí.

Giờ phút này, đột nhiên Quý Thiến phát hiện, chòm râu quai nón trên mặt anh ấy trông cũng khá ổn, hoặc có lẽ là do ấn tượng đầu tiên tạo thành, cho nên cô mới có cái nhìn phiến diện, chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá một cách khách quan về vẻ ngoài của người đàn ông này.

Chỉ một chữ thôi: Man.

“À thì… tối qua cảm ơn anh nhé.” Cô gật đầu cảm ơn trông hơi mất tự nhiên, trong lòng lại tò mò khó chịu, không khỏi đoán xem bộ dạng người đàn ông kia sau khi cạo râu trông sẽ thế nào.

Thế nhưng cũng may Quý Thiến còn giữ được lý trí, bên ngoài vẫn rụt rè lễ phép. Bất kể người đàn ông thần bí này có thân phận thế nào, tối qua quả thực anh ấy đã giúp cô rất nhiều.

Ban đêm tối thui tràn đầy nguy hiểm như vậy, cô không chỉ an toàn vượt qua mà còn ngủ một giấc ngon lành, dù thế nào cũng phải cảm ơn người ta một câu.

“Không cần.” Anh ấy lạnh lùng liếc nhìn cô, có thể thấy anh không hề để tâm đến chuyện này.

“Dù thế nào đi nữa thì cũng vẫn cảm ơn anh!” Hiểu được người đàn ông có ý đuổi khách, cô vẫn một lần nữa cảm ơn chân thành, lịch sự nói: “Vậy thì tôi không quấy rầy nữa.”

Nói rồi cô lùi ra sau một bước tới chỗ mà người đó không nhìn thấy được mới vỗ ngực, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại 

Không hiểu sao nhịp tim cô lại tăng nhanh là thế quái nào!

Cô vỗ mặt mấy cái, trong lòng không kìm được mà chế giễu: Quý Thiến à, không phải mày bị nghiện nhan sắc đấy chứ? Trong giới giải trí có biết bao nhiêu nam thần tượng trẻ trung, một ông chú hàng xóm râu ria xồm xoàm thì mày loạn nhịp cái gì hả! 

Chắc chắn là bị cơn bão ngày hôm qua đánh cho choáng váng rồi.

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Yêu Thầm kẻ sát nhân nhà bên [Trọn Bộ]

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *