Chương 1: Thần toán trở về
“Tử Khâm, tuy rằng con là con gái ruột của bố mẹ, nhưng bố mẹ đã nuôi dưỡng Tiểu Huyên 15 năm rồi, có tình cảm sâu đậm với con bé. Từ nhỏ con bé đã sống trong nhung lụa, không giống con lớn lên dưới quê, có thể chịu đựng được vất vả. Vì thế đại tiểu thư nhà họ Doanh vẫn là Tiểu Huyên. Quả thật là hơi thiệt thòi cho con nhưng con tốt bụng như vậy, mẹ biết chắc chắn con sẽ không để bụng. Con yên tâm, thứ đáng ra thuộc về con thì con sẽ không thiếu đâu.”
“Cái gì? Cô cũng muốn đi? Cô đang đùa đấy à? Cái người ta cần là tiểu thư danh giá, còn cô, đến một bản nhạc dương cầm cũng không biết thì đi cái gì mà đi, đi chỉ tổ mất mặt mà thôi.”
Trong mơ là hình bóng hỗn loạn và ánh mắt chán ghét, khinh thường của bọn họ.
Mấy giây sau Doanh Tử Khâm mới hoàn toàn tỉnh lại.
Hàng mi dài của cô khẽ động thế rồi đôi mắt sáng ngời mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là phòng bệnh trắng toát thoang thoảng mùi nước sát trùng.
“Ồ, tỉnh rồi à?” Một giọng nói mỉa mai vang lên trên đầu cô: “Còn tưởng chết rồi cơ. Đừng có giãy, giãy cái gì? Tiêm lệch ven thì cô chịu trách nhiệm nhé?”
Một bàn tay giữ chắc cô, nhìn thì có vẻ giống như là đang giữ để tiêm nhưng thực chất là cố sức véo vết thương của cô, lại còn dùng móng tay bấm sâu vào thịt cô nữa.
Song trên mặt cô gái không hề thể hiện chút đau đớn nào. Cổ tay cô lật một cái, ấn ngược cánh tay kia lên tủ đầu giường.
Người kia đột nhiên bị đau, gào lên: “Cô bị điên à?!”
“Tử Khâm!” Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trẻ nữa. Cô ta hoảng hốt chạy đến: “Đây là bác sĩ Lục, cô ấy không đến để hãm hại cháu đâu.”
Cô gái quay đầu, lộ ra khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, ốm yếu, không có sức sống.
Nhưng nhìn kỹ thì phát hiện ngũ quan cô vô cùng tinh tế, là mắt phượng hiếm gặp, cô hơi quay lại một chút thì có ánh sáng nhàn nhạt lướt qua, màu sắc tươi đẹp, lập lòe sáng rồi lại tối. Cực kỳ có sức mê hoặc khiến người ta phải thất thần.
Mắt người phụ nữ lóe lên, quan tâm hỏi: “Tiểu Khâm, còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô gái không nói gì, thả lỏng tay.
Bác sĩ Lục xoa xoa cổ tay rồi lùi về sau, quở mắng: “Đúng là loại mất dạy ăn cháo đá bát.”
Doanh Tử Khâm nâng mắt, một đôi mắt phượng còn đọng sương sớm.
Mới tỉnh dậy nên giọng nói của cô hơi khàn và thêm chút lạnh lùng mơ hồ: “Xin lỗi, mới tỉnh, tôi tưởng là có con chó nào đấy cắn mình.”
Mặt bác sĩ Lục biến sắc: “Mày!”
“Được rồi, Tiểu Khâm đã xin lỗi rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Người phụ nữ khuyên nhủ, cô ta mím môi, mặt đầy vẻ tự trách, nhẹ giọng nói: “Tiểu Khâm, cô xin lỗi. Nếu không phải vì bệnh của cô thì cháu cũng không cần phải hiến máu. Không ngờ lần này lại khiến cháu ngất xỉu.”
“Là do nó đáng đời!” Vẻ mặt bác sĩ Lục ghét bỏ: “Chẳng phải nó là đứa bé do nhà họ Doanh các cậu thấy thương tình nên nhận nuôi sao? Cậu còn phải tìm tôi đến để chăm sóc sức khỏe cho nó nữa. Cậu còn chẳng đối xử tốt như vậy với cháu gái ruột của mình nhỉ?”
Người phụ nữ thở dài: “Tiểu Khâm đã chịu quá nhiều khổ sở rồi, sao có thể so sánh với Tiểu Huyên cơ chứ?”
“Đúng là không thể so sánh được.” Bác sĩ Lục bật cười, là nụ cười khinh bỉ: “Nghe em trai tôi nói con bé đứng thứ hai toàn khối chứ chẳng giống cái loại ăn cháo đá bát nào đó, nhét tiền để vào lớp chọn mà đứng thứ hai từ dưới lên, kém tận hơn 300 điểm, đúng là mất mặt mà.”
Người phụ nữ kia chau mày: “Đừng nói vậy, ở trường trung học cũ, Tiểu Khâm đứng thứ nhất đó.”
Bác sĩ Lục hừ mũi giễu cợt: “Đứng đầu thị trấn mà đến trường đại học tầm trung cũng không đỗ.”
Song câu chuyện của hai người hoàn toàn không ảnh hưởng đến Doanh Tử Khâm. Cô tùy ý nhìn người phụ nữ một cái, trong đầu liền hiện lên một cái tên.
Doanh Lộ Vi.
Cô ruột của cô, năm nay 25 tuổi, tiểu thư danh giá của thành phố Hộ lại còn là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở nước Hoa.
Doanh Lộ Vi mắc bệnh máu khó đông, người mắc bệnh này một khi bị thương thì sẽ không ngừng chảy máu, vết thương khó lành lại, hơn nữa nhóm máu của Doanh Lộ Vi còn là nhóm máu Rh-null hiếm, cực khó tìm được máu thích hợp, đến nay vẫn chưa có phương pháp điều trị dứt điểm bệnh này.
Doanh Tử Khâm nhìn cánh tay mảnh khảnh sắp nhìn thấy cả mạch máu của mình, vẻ mặt mệt nhọc: “Chậc.”
Cô chưa chết. Đây là Trái đất cô từng đến. Tên của cô cũng không phải là Doanh Tử Khâm, chẳng qua cô không còn là Thần toán thiên hạ của thế giới tu linh “một quẻ định sống chết, liếc mắt xem họa phúc” nữa.
Bây giờ cô là một đứa con nuôi làm mất mặt xấu hổ của nhà họ Doanh.
Lần này cô ngất đi là vì Doanh Lộ Vi bị thương, cô bị ép lấy máu liên tục mấy ngày, lại còn không thể phản kháng nữa chứ.
“Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Lục nhìn Doanh Lộ Vi: “Ai đẩy cậu? Mày đứng ở một bên, có thấy gì không?”
Câu sau là dành cho cô gái.
Nhìn cô không phản ứng gì, bác sĩ Lục nổi giận, bước đến: “Hỏi mày đấy, bị câm à?”
“Ồn.” Mặt Doanh Tử Khâm lộ vẻ lười biếng: “Im lặng đi.”
“Thái độ của mày là thế nào đây?” Bác sĩ Lục đập mạnh giấy tờ trong tay xuống bàn, cười lạnh: “Lộ Vi, xin lỗi, với thái độ này của nó, giờ tôi không thể chữa bệnh cho nó được.”
Doanh Tử Khâm ung dung thong thả khép vạt áo lại: “Cửa ở đâu?”
Bác sĩ Lục vốn tưởng cô gái sẽ nhẹ giọng cầu xin mình nhưng không ngờ một quyền này của cô ta lại đấm vào không khí. Trên mặt cô ta lóe lên vẻ thảm hại, mặt nóng rát vì đau, vứt lại một câu: “Loại vô liêm sỉ quyến rũ chồng của cô mình còn làm màu cái quái gì” rồi vội vàng rời đi.
“Tiểu Khâm!” Doanh Lộ Vi trách cứ: “Bác sĩ Lục là bác sĩ điều dưỡng thuộc hàng chuyên gia. Cháu chọc cô ấy khiến cô ấy bỏ đi thì sức khỏe cháu phải làm thế nào?”
“Ừ, chuyên gia truyền glucose.” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói: “Người không biết còn tưởng tôi sắp làm cuộc phẫu thuật lớn đấy.”
Tim Doanh Lộ Vi giật thót: “Tiểu Khâm?”
Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay để ngồi lên: “Có điều chuyên gia nói có lý đấy, tôi cũng muốn biết kẻ nào đã đẩy cô xuống, kẻ gieo ác chắc chắn sẽ lòi cái đuôi ra thôi.”
Cô cầm điện thoại ở bên giường, nói với người phụ nữ: “Cô thấy có đúng không?”
Khí thế của cô gái đột nhiên trở nên vô cùng bức áp bách, Doanh Lộ Vi hoàn toàn không thể chống chịu đựng được. Cô ta nhíu mày, không vui nói: “Tiểu Khâm, cháu đừng bướng bỉnh nữa. Cháu có làm cô bị thương hay không cô không để bụng nhưng nếu cháu cứ tiếp tục thế này, một ngày nào đó động chạm đến người có chức có quyền, cô làm sao có thể bảo vệ cháu được?”
“Vậy thì phải cảm ơn cô trước rồi. Nghe nói cô đặc biệt chọn phòng bệnh này cho tôi.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa phòng, tựa như đang cười: “Số phòng không tệ nha.”
Nói xong cô cũng không nhìn sắc mặt của người phụ nữ, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh số 914*.
* Còn có nghĩa là: Mày chết đi.
Doanh Lộ Vi cắn môi, ánh mắt tối tăm.
Cô ta nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra ấn một dãy số, sau khi bên kia bắt máy, cô ta thấp giọng nói: “Mạc Viễn, bình thường Tiểu Khâm rất nghe lời anh, anh có thể khuyên con bé giúp em được không?”
Người đầu dây bên kia dường như không thể ngờ được sẽ nghe thấy lời này, trầm mặc một lúc rồi lạnh lùng nói: “Em cứ dưỡng bệnh cho khỏe, đừng quan tâm đến nó, nếu không nó còn được nước lấn tới đấy, anh sẽ cho người tiễn nó.”
…
Gió tuyết bay bay, trắng xóa một vùng.
Thành phố Hộ nằm ven biển, giữa đông cũng không thấy tuyết rơi nhưng năm nay đã qua lập xuân, đến trung tuần tháng hai mà trời lại đổ tuyết. Tuyết bay khắp trời, không khí lạnh giá.
Chín giờ tối, người người đi lại trên đường, náo nhiệt đến lạ thường.
Cô gái chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, đôi chân thon dài thẳng tắp, cô khoác chiếc túi quai chéo, thong thả bước đi, không hòa hợp với mọi thứ xung quanh một chút nào.
Mặt cô trắng bệch nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, ngẫu nhiên có ánh sáng của đèn neon lướt qua khuôn mặt cô, tựa như những vì sao nhẹ nhàng xao động.
Con đường đối diện…
“Ây, Thất thiếu.” Tầm mắt Nhiếp Triều ngay lập tức khóa chặt, đụng đụng vào eo của người bên cạnh: “Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai.”
“Hử?” Vẻ mặt của người đàn ông mất tập trung: “Lại nhìn thấy người tình cũ của cậu à?”
Anh tựa vào tường, thân hình cao lớn, tư thái lười biếng lộ ra dáng vẻ của cậu ấm ăn chơi trác táng.
Ngón tay thon dài như cành mai chơi đùa chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, ngón tay ấy còn trắng hơn cả ngọc.
Gió tuyết làm mơ hồ khuôn mặt anh nhưng không thể che mờ được sự xinh đẹp ấy mà ngược lại còn khiến nó càng trở nên thoát tục hơn.
Người đàn ông có đôi mắt hoa đào tự mang nét cười, hơi hơi cong, nhìn ai cũng thấy như chan chứa tình cảm, nhìn chằm chằm mà phóng tia lửa điện, vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt quyến rũ như yêu tinh khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nhiếp Triều thầm nghĩ, chẳng trách đám tiểu thư danh giá kia nhìn khuôn mặt này xong thì không để ai vào mắt nữa, một người đàn ông như anh ta nhìn cũng muốn quỳ luôn rồi.
“Tình nhân cũ gì chứ. Đây chưa từng làm trâu nhai lại cỏ nhé. Tôi chỉ nhìn thấy cô con gái mà nhà họ Doanh mới nhận nuôi mấy tháng trước thôi.”
Người đàn ông mất tập trung mà “ừm” một tiếng, chân phải hơi chùng xuống, góc mặt hơi nâng lên bất kể là vòng cung hay là đường nét đều hoàn hảo khiến người đi đường phải liên tục quay đầu nhìn.
Nhiếp Triều biết anh không có hứng thú, vì thế lại nói tiếp: “Cậu mới về nên không biết. Con gái nuôi nhà họ Doanh quyến rũ chồng chưa cưới của cô ruột cô ta đấy.”
Đuôi lông mày của người đàn ông hơi nhướn lên, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Giang Mạc Viễn?”
“Là anh ta.” Nhiếp Triều chậc một tiếng: “Gan cô ta cũng lớn thật.”
Giang Mạc Viễn hơn đám cậu ấm cô chiêu họ một vai vế nhưng chỉ hơn họ năm sáu tuổi. Anh ta còn chưa đến 30 mà đã một tay lèo lái công ty, người thành phố Hộ đều kính trọng gọi anh ta một tiếng “Giang Tam gia”.
Giang Mạc Viễn và Doanh Lộ Vi cũng được coi là môn đăng hộ đối, cùng được sinh ra ở hai trong bốn gia tộc lớn giàu có, một người là tiểu thư danh giá nhất thành phố Hộ, một người là người đàn ông mà các tiểu thư danh giá muốn lấy làm chồng.
Nhiếp Triều thổn thức: “Thất thiếu, cậu xem, nếu cậu lo làm ăn đàng hoàng một chút thì chắc chắn với gương mặt này, người họ muốn cưới nhất chính là cậu đấy.”
Ngoài Giang Mạc Viễn ra thì người nổi tiếng nhất thành phố Hộ chính là Thất thiếu Phó Quân Thâm đang đứng trước mắt anh ta.
Có điều người kia có tiếng thơm còn người này thì ngược lại.
Song Nhiếp Triều cảm thấy anh ta chẳng thể nhìn thấu được cậu ấm này.
Ánh mắt Phó Quân Thâm thu lại, cười thờ ơ: “Tôi không muốn giống anh ta.”
“Cũng đúng.” Nhiếp Triều nói: “Vẫn là ăn chơi tốt hơn, như thế tự do. May mà nhà tôi không chỉ có mình tôi, không bị ông già bắt đi kế thừa công ty.”
Phó Quân Thâm không nói gì.
“Có lẽ cậu còn chưa biết, nhà họ Doanh nhận nuôi cô ta là để cung cấp máu cho Doanh Lộ Vi. Cô ta cũng đáng thương thật.” Nhiếp Triều lại nói: “Có điều người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Tôi thấy tính cách của cô con gái nuôi nhà họ Doanh không tốt lắm.”
Anh ta đánh giá cô gái, khó tránh khỏi bất ngờ: “Nhưng cô ta xinh thật đấy. Chậc chậc, mấy cô gái ở đế đô cũng không thể sánh được với cô gái này.”
Phó Quân Thâm không ư hử gì, đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Không có ai buôn chuyện cùng, Nhiếp Triều cũng hết hứng thú. Đúng lúc anh ta chuẩn bị hỏi người đàn ông đứng bên cạnh có muốn đến quán bar mới mở không thì đột nhiên bất ngờ nói: “Ồ Thất thiếu, con gái nuôi nhà họ Doanh gặp phiền phức rồi.”
Có năm tên du côn không biết từ đâu xông ra chặn đường cô gái, trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều không có ý tốt gì. Chúng cười đểu giả, trên tay hai tên trong số đó còn cầm cả dao.
Xung quanh có không ít người nhìn thấy nhưng đều chỉ lạnh nhạt liếc một cái rồi vội vàng đi qua.
“Giờ tôi tin là có báo ứng rồi.” Nhiếp Triều cũng không nhúc nhích gì, mặt đầy vẻ muốn hóng kịch hay: “Nhìn chân tay mảnh khảnh của cô ta đi, đáng thương ghê.”
Phó Quân Thâm không nhìn qua nhưng lại nói: “Đi giúp đi.”
“Giúp?” Nhiếp Triều nghi mình đã nghe lầm rồi: “Không phải chứ Thất thiếu? Vậy mà cậu lại bảo tôi đi giúp cô ta? Cậu biết giờ danh tiếng của cô ta ở thành phố Hộ kém đến mức nào không? Đi qua đó xong bị vấy bẩn luôn đấy.”
“Cô ấy chỉ là một cô bé mà thôi.” Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên: “Cậu cũng chỉ mới nghe nói, giới nhà giàu rắc rối, đổi trắng thay đen là chuyện bình thường, làm sao biết được rốt cuộc cô ấy là người thế nào?”
Nhiếp Triều nghĩ cũng phải: “Nhưng tại sao lại là tôi đi giúp?”
Phó Quân Thâm lười biếng: “Cậu biết Karate.”
“Được, được, được.” Nhiếp Triều hết cách: “Tôi đi giúp, nhưng nếu lát nữa bị con gái nuôi nhà họ Doanh bám lấy thì tôi nói là do cậu đấy nhé.”
“Ừ.” Phó Quân Thâm hờ hững nói: “Là tôi.”
Nhiếp Triều hơi không tình nguyện nhưng anh còn chưa đến nơi thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Chỉ thấy cô gái không thay đổi sắc mặt nắm chặt cánh tay của tên du côn đứng đầu, nhanh như chớp nhấc lên, dễ dàng hất gã qua vai, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Trong mười giây, cô không tốn chút hơi sức nào mà tung đòn, giơ chân, tấn công bằng cùi chỏ, nhanh chóng hạ gục mấy tên du côn còn lại.
Nhiếp Triều không thốt nên lời: “…”
Trời đất quỷ thần ơi!
Phó Quân Thâm từ từ đứng thẳng dậy, mắt hoa đào ngước lên rồi đột nhiên bật cười.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |