Chương 12: Vương gia đừng đánh giá bản thân quá cao
“Táo thuộc thổ mà cũng có hỏa, vị ngọt tính bình, vào kinh tỳ, người ăn nhiều ắt sẽ bị bệnh về tỳ.” Tạ Uẩn Hoài nói thẳng, “Nếu quận chúa muốn bổ máu thì ăn kẹo gừng sẽ tốt hơn.”
“Gừng tốt cho phổi, giúp trừ thấp ở thận, đi vào gan thúc đẩy sinh khí huyết.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Quả thật là một loại thuốc tốt, nhưng từ bé ta đã không chịu được vị cay của gừng, thế nên y sư mới tìm cách khác, thay bằng táo đỏ.”
“Vùng Mân, Thục có một loại cây gọi là mía, vị ngọt tính bình, lợi tỳ khí. Đập dập vắt nước, hòa chung với nước gừng, pha thêm đường sẽ không còn cay.” Tạ Uẩn Hoài nói.
“Tề đại phu đã có gia thất chưa?” Thẩm Hi Hòa chợt hỏi.
Tạ Uẩn Hoài xưa nay điềm tĩnh mà nghe vậy cũng phải kinh ngạc, nhưng chỉ phút chốc đã trấn tĩnh lại: “Bẩm quận chúa, tiểu dân không có chỗ ở cố định, một lòng nghiên cứu y thuật, tạm thời chưa định thành thân.”
“Ta thấy Tề đại phu tướng mạo đường đường, lại có y thuật xuất chúng, tài ăn nói hơn người, làm ta sinh lòng yêu quý người tài. Ta muốn tìm giúp Tề đại phu một mối lương duyên, bên người có nhân tài như Tề đại phu đây thì tốt quá.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi đứng dậy, “Nhưng nếu chí hướng của Tề đại phu không nằm ở đây thì ta cũng không ép. Mấy cây mạn đà la kia là do ta sai người đi hái để điều chế hương an thần, Tề đại phu không cần lo, ta biết loại hoa này có tác dụng gì.”
“Được quận chúa yêu mến, tiểu dân sợ hãi.” Tạ Uẩn Hoài nói sợ nhưng giọng điệu vẫn thong dong, chẳng có chút thấp thỏm hay căng thẳng gì, “Nếu quận chúa không còn gì phân phó, tiểu dân xin cáo từ.”
“Tề đại phu từng thấy Tiên Nhân Thao chưa?” Thẩm Hi Hòa không cho hắn lui ra mà lại hỏi tiếp.
“Tiên Nhân Thao?” Tạ Uẩn Hoài giật mình, nhíu mày nói, “Quận chúa, Tiên Nhân Thao là loại cây trong truyền thuyết, Bạch Đầu Ông rêu rao rằng muốn dùng Thoát Cốt Đan đổi lấy Tiên Nhân Thao rõ ràng là muốn làm khó dễ, quận chúa đừng để bụng.”
Bạch Đầu Ông?
Thẩm Hi Hòa từng nghe nói về người này, đó là một quái nhân giỏi y thuật, có tay nghề cao cường, hành tung khó dò, mấy năm nay Thẩm Nhạc Sơn không ngừng tìm kiếm người này để chữa chứng bất túc cho Thẩm Hi Hòa.
Không ngờ cây Tiên Nhân Thao lại có liên quan đến Bạch Đầu Ông.
“Tề đại phu, ta không biết Thoát Cốt Đan là gì, chỉ là trước khi gặp Tề đại phu, ta từng đọc về Tiên Nhân Thao trong sách, thế nên mới hỏi.” Thẩm Hi Hòa thản nhiên nói, “Không biết Tề đại phu có thể giảng giải về Thoát Cốt Đan cho ta được không?”
Biết mình lỡ lời, Tạ Uẩn Hoài có phần rầu rĩ, nhưng hắn biết nếu mình không nói thì vị quận chúa này cũng sẽ cho người đi nghe ngóng mà thôi.
Thế là Tạ Uẩn Hoài nói: “Một tháng trước…”
Một tháng trước, quái nhân Bạch Đầu Ông tuyên bố mình sắp gặp đại nạn, bản thân lại không có đệ tử, tri thức cả đời của hắn đều được ghi chép lại thành sách, đồng thời hắn còn có một viên Thoát Cốt Đan do hắn kỳ công nghiên cứu, thuốc này có thể giúp người ta thoát thai hoán cốt, nên mới đặt tên là Thoát Cốt Đan.
Lúc lâm chung, hắn chỉ còn lại hai món đồ này là trân quý nhất, bèn tung tin ai tìm được Tiên Nhân Thao, giúp hắn hoàn thành một tâm nguyện thì hắn sẽ tặng hai món đồ kia cho người đó, nếu sớm đưa đến, hắn còn có thể tự mình chỉ dạy y lý cho người đó trong một hai tháng.
Đây cũng chính là chuyện náo động giang hồ dạo gần đây, Thẩm Hi Hòa là con nhà quyền quý, đương nhiên không biết tin tức chốn giang hồ.
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn khóm hoa bên ngoài đình, hoa cúc đang nở rộ.
Tạ Uẩn Hoài đợi một lát không thấy nàng có thắc mắc gì khác bèn làm lễ cáo lui, lúc quay đi, ống tay áo hắn bay phấp phới, sắc xanh như mực phiêu đãng trong gió, bước đi nhẹ nhàng, vững vàng mà thong dong.
“Đầu cành thà chịu ôm hương chết,
Chẳng rụng vào trong gió bắc nào.”*
(*) Trích bài thơ “Họa cúc” của Trịnh Tư Tiếu, bản dịch của Trần Trọng San
Qua lớp rèm tung bay trong gió, Thẩm Hi Hòa ngước mắt nhìn theo bóng dáng kia khuất dần sau khúc ngoặt trên hành lang.
Tạ Uẩn Hoài tựa như hoa cúc, không tục tằn, không diễm lệ, không nịnh hót, cũng không chịu khuất phục ai.
Hắn là người đầu tiên dám đối đầu với quyền thế, cởi bỏ lớp áo gấm sang trọng, từ bỏ danh gia vọng tộc vàng son rực rỡ, không màng phú quý vinh hoa, chấp nhận ăn cơm rau dưa, ấy vậy mà vẫn thanh cao không nhiễm bụi trần.
“Chậc, đường đường là thiên kim của Tây Bắc vương mà lại để mắt hạng phàm phu tục tử này, cần trau dồi ánh mắt mới được!” Một giọng nói ngang ngược, có phần khinh thường vang lên sau lưng nàng, cách đó không xa.
Thẩm Hi Hòa quay lại thì thấy Tiêu Trường Doanh đang gắng gượng tựa vào cột trụ trên hành lang để đứng vững, sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng vẫn còn rất yếu, đôi mắt phượng hẹp dài trông tựa hồ ly nhìn Thẩm Hi Hòa chòng chọc, vừa kiêu ngạo vừa như dò xét.
Nha hoàn đứng cạnh hắn mặt tái xanh, xem ra hai người đã đến được một lúc lâu nhưng bị hắn ra lệnh không được lên tiếng, đầu nàng ta cúi gằm, thân hình run rẩy vì sợ bị trách tội.
“Xem ra vương gia bình phục rồi nhỉ.” Thẩm Hi Hòa cho rằng đã có thể mở miệng châm chọc người khác thì Liệt vương điện hạ không còn vấn đề gì nữa, ngoài việc sắc mặt hơi kém vì mất máu nhiều, “Vậy thần nữ có thể yên tâm giao vương gia cho thứ sử được rồi.”
“Ngươi nói gì cơ!” Thị nữ toan đỡ hắn nhưng bị Tiêu Trường Doanh gạt phắt, dù mới tỉnh dậy, tay chân hãy còn bủn rủn, vết thương vẫn còn đau nhưng hắn không bận tâm mà cứ thế sải bước đến trước mặt Thẩm Hi Hòa. Tuy hắn mới mười bảy, còn nàng mười bốn, nhưng hắn đã cao hơn nàng một cái đầu, có thể nhìn nàng từ trên cao, “Ngươi muốn giao bản vương cho thứ sử!”
“Đương nhiên, vương gia là đàn ông, lại là người ngoài, thần nữ chưa cập kê, chưa xuất giá, hôm qua là do tình hình nguy cấp nên mới châm chước chuyện lễ nghĩa.” Thẩm Hi Hòa bình thản, “Nay vương gia không còn nguy hiểm đến tính mạng, thần nữ nên tránh đồn đãi mới phải.”
Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa khẽ cúi chào, toan quay lưng đi thì bị Tiêu Trường Doanh nắm lấy cổ tay, ánh mắt bén ngót: “Thẩm Hi Hòa, cô muốn lạt mềm buộc chặt chứ gì? Bản vương bị truy sát suốt dọc đường từ Quảng Lăng đến đây, ngay lúc nguy ngập lại gặp gỡ cô, đừng nói với bản vương đây là tình cờ nhé. Bây giờ bản vương chịu ơn cứu mạng của cô, cùng cô ở chung sớm sớm chiều chiều đúng như cô mong muốn, cô còn giả vờ giả vịt nữa cơ à?”
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Trường Doanh đầy thương hại: “Vương gia à, ngài thật đáng thương, vì sinh ra trong nhà đế vương nên thành ra đa nghi, đến ân nhân cũng phải đề phòng. Có điều vương gia đã quên, nếu ngài không ném ngọc bội của mình đến trước mặt thần nữ, thần nữ nghĩ bây giờ vương gia đã được siêu thoát rồi.”
Thẩm Hi Hòa ngừng một lúc rồi nói tiếp, giọng điệu nhẹ nhàng, hơi thở thoảng hương hoa lan, “Thần nữ không ngại nói với vương gia rằng quả thật thần nữ đã sớm biết thân phận của ngài nhưng không muốn cứu. Trước lúc rời Tây Bắc, thần nữ đã ghi nhớ chân dung chư vị hoàng tử, ai cũng biết vì sao thần nữ lại đến Kinh thành, nhưng từ Thái tử điện hạ cho đến Thập nhị hoàng tử bằng tuổi với thần nữ, có bốn vị điện hạ chưa có chính thê, dựa vào đâu thần nữ phải coi trọng ngài? Vương gia đừng tự đánh giá bản thân quá cao.”
“Xét về thân phận tôn quý, ngài không bằng Thái tử điện hạ; xét về sủng ái, ngài không bằng Chiêu vương điện hạ; xét về tính tình, ngài không bằng Cảnh vương điện hạ; xét thứ tự lớn nhỏ, ngài cũng đứng sau Tín vương điện hạ.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa rất bình tĩnh, nàng bình luận về các hoàng tử đương triều như thể bình luận một món hàng, không hề để ý trán Tiêu Trường Doanh đã nổi gân xanh, “Điểm hơn người duy nhất của ngài là thanh danh bê bối, ngài nói xem, sao thần nữ phải tiếp cận ngài chứ?”
Liệt vương Tiêu Trường Doanh, con trai thứ chín của Hữu Ninh đế, tính nóng như lửa, nổi danh ngang ngược khắp cả Kinh thành, là hỗn thế ma vương mà ai ở Kinh thành cũng muốn tránh mặt.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |