Chương 7: May mà điện hạ chưa chết
Thẩm Hi Hòa không hề tò mò về câu nói của Bộ Sơ Lâm, nàng đi vào thôn làng gần đó theo thu xếp của Mạc Viễn.
Đến được điền trang mà Mạc Viễn an bài sẵn, Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối, sau đó ra ngoài hóng gió một lát để hít thở không khí trong lành theo đề nghị của Trân Châu.
Đứng giữa chốn núi non, nhìn vầng dương dần chìm xuống, những cánh chim mỏi mệt vỗ cánh cắt ngang qua ráng chiều rực rỡ để bay về tổ. Chiều buông, những người nông dân ngoài đồng bắt đầu vác nông cụ quay về nhà, bọn họ đi đến cửa thôn là thấy lũ trẻ đang trông mong đứng đợi, sau đó cùng nhau về nhà.
Khung cảnh thanh bình và tươi đẹp ấy khiến Thẩm Hi Hòa nhìn đến thất thần.
Gió đêm lành lạnh thổi qua, Trân Châu bước lên trước, thay Thẩm Hi Hòa khép lại vạt áo lông trắng choàng trên vai nàng: “Quận chúa, đêm đã khuya rồi.”
Thẩm Hi Hòa xoay người, vừa đi được hai bước thì nghe có tiếng đao kiếm va chạm bèn khựng lại, Trân Châu và Mặc Ngọc vội che trước mặt nàng.
Mạc Viễn dẫn một đám hộ vệ chạy đến, vây kín xung quanh Thẩm Hi Hòa.
“Quận chúa, có cần thuộc hạ đến đó thám thính tình hình không?” Tiếng đao kiếm đằng trước không ngừng vang lên, nhưng vì cách một khe núi nên không thấy rõ là ai, Mạc Viễn đi đến bên cạnh Thẩm Hi Hòa, khom người cất tiếng hỏi.
Thẩm Hi Hòa quét mắt nhìn hắn, hờ hững đáp: “Không cần.”
Mạc Viễn đờ người, song không dám trái ý Thẩm Hi Hòa, sau này hắn sẽ phụ trách bảo đảm an toàn cho quận chúa, nếu nàng chán ghét hắn thì biết làm sao?
Nhưng quận chúa là người thông minh, sao có thể không biết đây là tuyến đường do vương gia sắp xếp sẵn, thế nên mới luôn phối hợp, nhưng vì sao lúc này nàng lại đổi ý?
Người bị truy sát đằng kia không phụ lòng mong mỏi của Mạc Viễn, dần dần chạy về phía này.
Người đó mặc một bộ trường sam bó sát người màu đỏ, bị hơn mười người bao vây, y phục đã biến thành màu đen, không biết là nhuộm đẫm bao nhiêu máu tươi, hắn còn chưa lại gần, nhưng đã ngửi được mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.
“Không có lệnh của ta, không ai được nhúc nhích.” Thấy Mạc Viễn vào thế, Thẩm Hi Hòa lạnh lùng ra lệnh.
Mạc Viễn kinh ngạc nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cố kiềm chế mà đáp: “Vâng.”
Đám sát thủ đã đuổi đến đây, thấy đông người, thoạt đầu bọn chúng chần chừ có nên rút lui hay không, nhưng thấy đám người Thẩm Hi Hòa dường như chỉ đề phòng mình chứ không có ý ra tay cứu giúp, gã áo đen cầm đầu không do dự gì vẫy tay một cái, để cả bọn cùng xông lên công kích.
Để truy sát người này suốt chặng đường, bọn chúng đã phải bỏ ra một cái giá đắt, nếu không giết được mục tiêu, bọn chúng cũng chẳng có đường sống.
Trường đao quét ngang, máu tươi tung tóe.
Cho dù võ nghệ có tốt đến mấy thì hai đánh một không chột cũng què.
“Quận chúa, chúng ta… không ra tay cứu ư?” Mạc Viễn căng thẳng.
“Người truy sát chưa chắc là phường hung ác, có thể chỉ là bất đắc dĩ; mà người bị truy sát cũng chưa chắc đã là vô tội đáng thương, có khi là gieo gió gặt bão cũng nên.” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nói, chẳng buồn nhỏ giọng.
Giữa tiếng đao kiếm va chạm chói tai, người bị truy sát vẫn bị lời nói của nàng kích thích, tay khựng lại trong giây lát, lưỡi đao quét ngang qua, cánh tay hắn bị cắt một đường dài, máu tươi tuôn trào như suối.
Con trai thứ chín của Hữu Ninh đế, Liệt vương Tiêu Trường Doanh.
Đây là lựa chọn của Thẩm Nhạc Sơn ư?
Xem ra, Vinh quý phi được sủng ái đến mức người khác phải lung lay, Cố gia chọn cho Cố Thanh Chi trưởng tử của Vinh quý phi là Tín vương Tiêu Trường Khanh, còn Thẩm Nhạc Sơn lại chọn cho Thẩm Hi Hòa ấu tử của Vinh quý phi là Tiêu Trường Doanh, hai người đa mưu túc trí đều chọn Vinh quý phi.
Hôm nay, nếu là bất kỳ hoàng tử nào khác, Thẩm Hi Hòa cũng sẵn lòng tôn trọng Thẩm Nhạc Sơn, chỉ riêng hai huynh đệ Tiêu Trường Khanh thì không, nàng hơi khó chịu.
“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Hi Hòa khẽ ra lệnh cho Mạc Viễn, xoay người lách qua con đường đằng sau.
Mạc Viễn sốt ruột đến đau cả đầu!
Vương gia mất bao công sức chỉ vì hi vọng Liệt vương sẽ chịu ơn cứu mạng của quận chúa, nhưng nay quận chúa lại làm như không thấy.
Nhưng Thẩm Hi Hòa đã đi rồi, Mạc Viễn cũng không dám trái ý nàng, bằng không hắn mà đi cứu thì chẳng hóa ra lòi đuôi rằng hắn có quen biết Tiêu Trường Doanh à?
Lòi đuôi rằng đây không phải chuyện tình cờ à?
Xưa nay Tiêu Trường Doanh chưa bao giờ gặp phải một người phụ nữ như vậy, thấy cảnh chém giết máu me cũng không sợ, mắt chẳng buồn chớp một cái, còn nói hắn bị truy sát có thể là do gieo gió gặt bão, quan trọng nhất là thấy người ta gặp nạn mà vẫn làm ngơ, còn bỏ đi nhanh như gió!
Lý nào lại thế!
Liệt vương điện hạ vốn tính ngông cuồng, nhưng sau ba ngày ròng rã bị truy sát, dù không bị thương vào chỗ hiểm, thể lực của hắn cũng đã cạn kiệt. Lòng kiêu hãnh không cho phép hắn cúi đầu trước một người phụ nữ như vậy, song hiện thực phũ phàng lại không cho phép hắn làm cao, nếu bỏ lỡ bọn họ, chỉ e hắn sẽ thành vong hồn dưới lưỡi đao của đám sát thủ.
Hắn vung kiếm lên, ánh kiếm lạnh băng loang loáng, phản chiếu ánh sáng lóa mắt, Tiêu Trường Doanh không màng đến đòn công kích sau lưng mà dùng một chiêu giết chết hai tên sát thủ đằng trước, đồng thời xoay người ném một thứ về phía Thẩm Hi Hòa.
“Choang!”
Cùng với âm thanh va đập, một khối hồng ngọc màu đỏ như lửa rơi ngay bên chân Thẩm Hi Hòa, bị vỡ làm đôi nhưng vẫn không ngừng xoay tròn, khí thế như rồng cuộn hổ ngồi, chữ “Doanh” trên đó bị nứt đôi nhưng vẫn nhận ra được.
Nàng có nhiều hộ vệ như vậy, ắt chính là gia quyến nhà quyền quý, khắp Đại Hưng này, e rằng không có danh môn vọng tộc nào không biết mỗi hoàng tử sẽ được Hữu Ninh đế ban cho một khối ngọc bội khắc tên mình, tượng trưng cho thân phận của bọn họ vào sinh nhật mười hai tuổi.
Dù có thể là giả đi chăng nữa, chuyện như thế này thà tin là có đừng ngờ rằng không, ban nãy nàng có thể vờ như không có việc gì mà rời khỏi đây, bây giờ thì không.
Biết hoàng tử bị truy sát mà không cứu là tội lớn, sẽ bị tru di cửu tộc, nếu Tiêu Trường Doanh chết tại nơi này, nàng cũng sẽ phải chôn cùng, Hữu Ninh đế vừa lúc có cớ trừng trị Thẩm Nhạc Sơn.
Con vua chẳng có ai là đơn giản cả.
Thẩm Hi Hòa khẽ thở dài, ra lệnh cho Mạc Viễn: “Cứu người đi.”
Mạc Viễn là tướng sĩ lớn lên trên chiến trường Tây Bắc đẫm máu, thủ hạ của hắn đều là binh sĩ tinh nhuệ của Tây Bắc, trên chiến trường có thể lấy một chọi mười, đối phó với đám sát thủ mệt mỏi này thật chẳng khó khăn gì.
Khi Mạc Viễn giải quyết xong đám sát thủ, Tiêu Trường Doanh quỳ một chân trên mặt đất, hắn đã kiệt sức, phải chống trường kiếm xuống đất mới miễn cưỡng không ngã quỵ.
Thẩm Hi Hòa nhặt khối ngọc bội vỡ lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Trường Doanh: “Xin thứ lỗi cho thần nữ có mắt mà không thấy Thái Sơn, may mà điện hạ chưa chết.”
May mà điện hạ chưa chết…
“Phụt!” Tiêu Trường Doanh vốn đã bị thương nặng, nghe vậy thì tức đến nỗi hộc máu!
Mắt hắn dần mơ hồ, chỉ thấy nàng quay lưng đi, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, chiếc áo lông trắng dập dờn như hào quang lay động.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |