Hôm nay mình sẽ review bộ truyện “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh” để mọi người cùng mở mang tầm mắt về một trong tứ đại nam thần được yêu thích nhiều nhất giới ngôn tình nha :”>
“Số cuối của chú là 1276 đúng không, hạn cho chú đến đây trong vòng 15” ở trạm xe bus đón tôi, nếu không, tôi sẽ không lấy chú làm chồng”
…
“Không được cúp, nếu chú dám cúp máy, tôi.. tôi sẽ đem số điện thoại của chú dán ở nhà vệ sinh”
…
“Chú xem, tôi mới 24, là tuổi nở hoa, là hoa quý nở rực rỡ, tôi đồng ý gả cho chú, sang năm sẽ có quý tử. Chú đừng an ủi tôi, tôi biết quyết định của tôi sẽ làm cho trăm vạn đàn ông tan nát cõi lòng, nhưng vì cứu chú, vì hoàn thành ước nguyện kết hôn của tôi, tôi dứt khoát nhảy xuống hố lửa.. ô ô…. Chú không có lương tâm, sao vẫn chưa tới trạm xe buýt đón tôi”
…
“Này chú có số cuối là 1276, tôi nhất định phải lấy chú! Cho nên, mau tới đây đưa tôi về”
……………………
Tình hình trật tự thành phố A dạo gần đây quả nhiên có chút loạn. Nửa đêm canh ba lại có “nữ tửu quỷ” dám cả gan gọi điện đến số riêng của Lục Thị trường để uy hiếp. Bất quá, Thị trường Lục Thiếu Phàm cũng chẳng lấy đó làm phiền, nhấn thêm một dãy số khác, kiên quyết đưa cô nàng kêu gào tuyển chồng ở trạm xe bus chuyển thẳng đến Sở cảnh sát tá túc một đêm.
Với một vị Thị trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử thành phố A, kỳ thực danh xưng “chú” này đúng thật có chút đả kích. Thế nhưng, chuyện đả kích lớn hơn vẫn còn ở phía sau. Dù là một chính trị gia xuất sắc nhưng chính Lục Thiếu Phàm cũng không thể dự đoán được rằng, anh và “kẻ hồ ngôn loạn ngữ muốn gả cho anh” – Mẫn Nhu lại thực sự có “gian tình”.
Trong mắt người ngoài là vậy nhưng sự thật thế nào thì chính người trong cuộc như anh cũng chẳng thể lý giải mối quan hệ giữa anh và cô. Lần đầu tiên gặp mặt, cô không để ý đến anh vì đôi mắt ấy chỉ có bóng hình một người đàn ông khác. Lần kế tiếp đối mặt nhau, trong mắt cô, anh là đối tượng xem mặt của chị gái. Dây dưa thêm vài lần, cô lại tự ứng cử mình vào vị trí bà xã của anh. Dù biết bản thân bị cô lợi dụng để quên đi vết thương bị người khác vứt bỏ nhưng khi nghe một Mẫn Nhu “tỉnh rượu” ôm lấy anh đề xuất “chúng ta kết hôn đi” , anh vẫn siết chặt đôi tay cô, tuyên bố…
“Lấy Mẫn Nhu, là sự lựa chọn sáng suốt nhất của Lục Thiếu Phàm suốt 30 năm qua.”
Tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc ở Sở cảnh sát, Đại minh tinh đẳng cấp Quốc tế Mẫn Nhu – người vừa bị bắt với tội danh “gây ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố” phải gật đầu thừa nhận rằng…
“Con gái thất tình thật đáng sợ, con gái thất tình uống say còn đáng sợ hơn.”
Đối với một người sống trong showbiz đã vài năm, đây là lần đầu tiên Mẫn Nhu thất thố như vậy. Trong mơ hồ, cô nhớ mình đã gọi điện cho một người đàn ông yên tĩnh nào đó, hò hét đòi gả cho anh ta còn hứa hẹn năm sau sẽ sinh quý tử… Chuyện dọa người như thế cũng có thể làm ra, đối phương chỉ gán cho cô tội danh “gây mất mặt” xem ra hãy còn nhẹ.
Vốn nghĩ lời nói lúc say chẳng có giá trị nhưng trường hợp của Mẫn Nhu lại thật sự ứng nghiệm, cô quả thật đã gả cho Lục Thiếu Phàm – người “chú” đã báo cảnh sát bắt cô khi đó. Dẫu biết, hôn nhân giữa cô và anh không bắt đầu bằng tình yêu, đó chẳng qua chỉ là giao dịch của một người “muốn lợi dụng” và một người “muốn bị lợi dụng” nhưng người đàn ông như “dòng nước xoáy” Lục Thiếu Phàm lại từng bước chen chân thành công vào tâm trí cô, ở bất cứ nơi đâu cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của anh quanh mình.
Đã có lúc cô cảm thấy mơ hồ không biết “lấy Lục Thiếu Phàm có đúng không?”. Nhìn chiếc nhẫn carat Ireland trong tay cùng khế ước trăm năm vừa được ký kết, liệu rằng… “Lục Thiếu Phàm, chúng ta thật sự có được một trăm năm sao?”
Khoảnh khắc anh ôm cô vào lòng, nói với cô rằng “anh thật lòng muốn ở bên em”, những cố kỵ ngăn cách giữa hai người cũng bị dở bỏ…
“Lấy Lục Thiếu Phàm, là thời khắc đẹp nhất của Mẫn Nhu trong suốt 24 năm.”
“Sau này, em không còn sợ nữa, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm ở bên cạnh em”
“Sau này, Lục Thiếu Phàm như thế nào, Mẫn Nhu sẽ như thế đó.”
…
Tôi gia nhập hàng ngũ xem ngôn tình khá trễ, type nhân vật hay thể loại đọc qua cũng không nhiều. Nhưng nhờ tinh thần chẳng chịu thua kém ai, tôi cũng tự tích góp cho mình một vài bộ gối đầu giường, đơn cử trong đó chính là tác phẩm vừa được review phía trên – “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”
Phải thừa nhận rằng, chất văn của Cẩm Tố Lưu Niên không quá nổi trội so với nhiều tác giả khác nhưng ngược lại, tôi khá ưng ý với cách xây dựng nhân vật của bộ truyện.
Nam chính Lục Thiếu Phàm – vị Thị trưởng tự nhận “không phải người tốt” được mô tả đúng chuẩn “soái ca thâm tình”. Anh yêu một bóng hình suốt hai năm dù không biết tên cô ấy; sẵn sàng kết hôn dẫu biết mình đang bị lợi dụng để công kích người khác; đối mặt với sự chỉ trích của dư luận cùng người thân vẫn không nguyện buông tay cô ấy ra, còn nhờ người đi lấy trộm sổ hộ khẩu, dùng hôn thú trói chặt cô bên người.
“Lấy Mẫn Nhu, cả đời Lục Thiếu Phàm này sẽ không hối hận.”
Khác với Lục Thiếu Phàm vì yêu mà cưới, tình cảm của Mẫn Nhu với anh không phải thật lòng hoàn toàn. Cô ý thức rất rõ, danh xưng “nhị tiểu thư Mẫn thị chưa được công khai” cùng thân phận “con hát” không thể trèo cao vào gia tộc họ Lục nhưng vẫn không kiềm được mà bước vào thế giới của anh để rồi từ đó không thể kiểm soát được trái tim mình. Có người nhận xét rằng, nhân vật Mẫn Nhu quá nhu nhược, quá ích kỷ nhưng tôi lại thấy nhờ nét tính cách này đã tạo nên thành công của bộ truyện.
…
“Nếu ngày nào đó chúng ta bị tách ra, Lục Thiếu Phàm, liệu khi đó anh có nhớ em không?”
“Vậy anh sẽ đi theo em”
Yêu chính là cố chấp
Yêu chính là chỉ thấy duy nhất đối phương trong mắt mình
Yêu, chỉ cần dựa vào nhau là đủ.
Mẫn Nhu là vậy, Lục Thiếu Phàm cũng thế. Tình yêu đôi khi cần cả sự mạo hiểm, người không mạo hiểm không thể biết được tình yêu.
P/s: Khuyến cáo nội dung review chỉ dành cho các bạn chưa đọc truyện bởi lẽ với những ai từng đọc rồi mới thấy được “tâm” của người viết. Hehe =))))