“Giống hệt luôn, thật sự vô cùng đẹp trai, khí chất lạnh lùng, chân rất dài, cảm giác như công tử thời cổ đại ấy. Chị Tiểu Uẩn, chị biết cảm giác đó chứ! Đã thế còn là người vô cùng tài giỏi nữa, trong bệnh viện có không biết bao nhiêu người muốn làm quen với anh ấy đấy!”

Rõ ràng em y tá này đã mê bác sĩ Hàn từ lâu, vừa nhắc tới đã thao thao bất tuyệt khiến Cố Huống Uẩn không tiện ngắt lời.

“Chỉ là bác sĩ Hàn trong truyền thuyết dù rất lễ phép với người khác nhưng lại lộ ra dáng vẻ hơi xa cách, không dễ tiếp cận cho lắm.”

“Thật sự đẹp trai đến thế cơ à?” Đúng là trước giờ cô vẫn luôn thích đàn ông đẹp trai còn mặc vest.

“Đó là chuyện đương nhiên!” Em y tá gật đầu không hề do dự.

Cố Huống Uẩn nhíu mày, nhìn cô ấy bằng ánh mắt trêu chọc: “Em cũng có ý với anh ấy à?”

Nhưng không ngờ, em y tá kia không hề thẹn thùng mà còn nói thẳng: “Đúng đó! Bác sĩ Hàn đẹp trai như vậy thì đương nhiên em cũng muốn chứ. Nếu thật sự có một người bạn trai ưu tú như vậy thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ đâu.”

Cô ấy nghĩ gì đó rồi mở to hai mắt, nhìn Cố Huống Uẩn đầy mong chờ, nói: “Chị Tiểu Uẩn à, chị đừng có để ý bác sĩ Hàn của bọn em đấy nhé!”

“Nói vớ vẩn, chị là loại người đó sao? Chỉ đơn thuần muốn xem thử thôi.” Cô vội vàng phủ nhận.

Em y tá nhìn Cố Huống Uẩn bằng ánh mắt nghi ngờ, khiến cô thấy rất bất đắc dĩ.

“Chị Tiểu Uẩn à, chị xinh xắn như vậy nên đương nhiên em phải lo lắng rồi! Bây giờ trong bệnh viện có quá nhiều dân FA, bọn em tuyệt đối không bỏ qua nguồn tài nguyên chất lượng như này đâu, phải nuôi nhốt trong hồ cá của mình.”

Cố Huống Uẩn: “…” Cô thật sự không còn sức mà mỉa nữa, vậy các cô, ai là chủ hồ!

Em gái kia miễn cưỡng tin tưởng cô, tiếp tục tám chuyện: “Nghe đồn, bác sĩ Hàn là con trai của Giám đốc bệnh viện bọn em, bởi vì Giám đốc của bọn em cũng họ Hàn.”

Từ sau khi nghe nói về tiếng tăm của bác sĩ Hàn, Cố Huống Uẩn vẫn nghĩ có nên gặp hay không.

Cô cũng muốn xem anh ta đẹp trai đến mức nào mà khiến các chị em y tá chưa có người yêu trong bệnh viện đều nặng lòng với anh ta như vậy.

Nhưng tới tận khi Lâm Thư Hoa xuất viện, việc này cũng vẫn không thực hiện được, bởi vì nghe các y tá nói, bác sĩ Hàn đẹp trai ngời ngời của mấy cô ấy phải đến nơi khác giúp đỡ, một tháng nữa mới về, chuyện này đã khiến bọn họ oán giận không thôi.

Lại thêm một tháng nữa, đã có kết quả kiểm tra của Lâm Thư Hoa.

Trên ảnh cho thấy khối u trong não của Lâm Thư Hoa càng ngày càng nhỏ, hơn nữa đã chuyển từ khối u ác tính thành u lành.

Bác sĩ của Lâm Thư Hoa càng ngày càng thấy kỳ lạ, nhưng ông ấy cũng không nghĩ theo hướng khác, chỉ nói là đã gặp được một kỳ tích, hơn nữa vừa hay xảy ra trên người bệnh nhân của ông ấy.

Bỏ qua những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, ông ấy tìm Cố Hướng Uẩn, nói: “Mẹ cháu khôi phục không tệ, tôi không ngờ hiệu quả điều trị lại tốt đến vậy. Khối u của mẹ cháu đã chuyển thành u lành, bây giờ chỉ cần cắt bỏ là có thể trực tiếp loại bỏ khối u.”

Cố Hướng Uẩn nghe thế thì hơi chần chừ, bây giờ mẹ cô đang hồi phục rất tốt, kể cả không phẫu thuật thì khối u của mẹ cô cũng sẽ biến mất. Thế nhưng nếu làm như vậy thì sẽ bị người khác chú ý quá mức.

Cô suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Bác sĩ ơi, làm phẫu thuật có rủi ro không? Nếu mẹ cháu làm phẫu thuật thì sẽ không có di chứng gì sau này chứ!”

Bác sĩ nghe vậy thì mỉm cười: “Trên đời này không có ca phẫu thuật nào là không có rủi ro, tôi không thể hứa chắc được. Thế nhưng cắt bỏ u lành chỉ là một thủ thuật nhỏ, sẽ làm xong rất nhanh thôi. Bệnh viện chúng tôi đã trải qua không dưới một nghìn cuộc phẫu thuật như vậy, rất có kinh nghiệm.”

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Nhật ký làm ruộng ở thôn Trường Thủy  [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *