Chương 1: Sống lại vào ngày kết hôn

Ngoài cửa sổ mưa giông bão tố kèm theo sấm sét đùng đùng, gió cuốn lá cây bay tán loạn, cửa sổ bị gió đập kêu kẽo kẹt.

Những quả bóng bay đủ loại sắc màu treo trên trần nhà cũng bị gió thổi bay nghiêng ngả, trên tường nhà dán một chữ ‘Hỉ’ to, được dùng trong lễ cưới truyền thống, trên ghế sô pha và giường cũng đặt một số quả bóng bay hình trái tim màu hồng, toàn bộ chăn, ga, gối, đệm trên giường đều có màu đỏ. Những thứ này đều là đồ dùng không thể thiếu trong phòng tân hôn, chúng không những tạo không khí lãng mạn, mà còn mang ngụ ý chúc phúc cho cuộc hôn nhân ngọt ngào, hạnh phúc, bên cạnh đó còn thể hiện tính truyền thống, mang ý nghĩa vô cùng thiêng liêng.

Trên chiếc tủ đầu giường được trang trí bằng mấy bó hoa hồng vô cùng lãng mạn, trên ghế sô pha có một đôi búp bê xinh xắn, sang trọng vừa làm nổi bật lên không khí trong căn phòng, vừa mang ý nghĩa cầu chúc cho đôi vợ chồng son sớm sinh quý tử.

Ánh sáng chợt lóe lên, trên sàn nhà đầy những mảnh vụn thủy tinh vương vãi cùng một vũng máu. Con dao găm lạnh tanh nhuốm máu lóe lên tia sáng u ám khiến cho căn phòng vốn đầy không khí hạnh phúc này trở nên quái đản.

Đột nhiên người con gái trên giường mở mắt ra, cô bước tới trước gương như một con rối, khi nhìn thấy gương mặt thân quen ở trong gương, cô bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đó là An Cẩm vừa tròn hai mươi tuổi.

Người con gái đó đứng trước gương, khó tin mà đưa tay chạm vào khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa mềm mại của mình, ngón tay cô khẽ run rẩy. Sấm chớp rền vang cả một góc trời, ánh sáng của tia chớp lóe lên chiếu vào dung nhan tuyệt sắc khiến nó càng trở nên xinh đẹp.

“Sao lại thế này?” Người con gái lẩm bẩm một mình, cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thần, cô cúi đầu nhìn cánh tay mảnh mai, nõn nà của mình, trong thâm tâm cảm thấy có chút không chân thực.

Rõ ràng cô đã chết rồi mà? Sao cô lại xuất hiện ở đây? Cô đang mơ sao?

An Cẩm cúi đầu nhìn bộ sườn xám màu đỏ được cắt may cẩn thận trên người mình, cô nhớ đây là bộ sườn xám cô đã mặc để tiếp đón khách trong ngày kết hôn với anh.

Nhưng cô đã đánh vào trán khiến anh bị thương, còn dùng dao găm đâm anh một nhát…

Vẻ mặt của người con gái trong gương tràn đầy khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch. Cổ áo nhô cao lộ ra chiếc cổ thon thả, những chiếc cúc cài hình hoa được cài vào với nhau một cách hài hòa, đôi chân trắng nõn mịn màng thấp thoáng sau hai tà áo xẻ cao.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô được tô điểm thêm cứ như hoa thêu trên gấm, lung linh huyền ảo như hoa sen trong nước, xinh đẹp đến nao lòng.

Thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng lại càng xinh đẹp vô vàn.

Cô ngước mắt lên quan sát xung quanh, cô vô cùng quen thuộc với nơi này, cảm giác vô cùng chân thật không giống như là cảnh ở trong mơ. Cô tiến về phía trước, cúi người nhặt con dao dính đầy máu lên, lưỡi dao sắc bén cứa qua đầu ngón tay, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, cảm giác đau nhói từ các dây thần kinh truyền tới não.

Đau quá.

“Mình sống lại rồi sao?” Cô mím môi mỉm cười, màu mắt dần trở nên đậm hơn.

Tiếng thì thầm của người con gái làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Cùng lúc đó tại một quán bar xa hoa trụy lạc, đám người múa may quay cuồng, nhạc disco vang lên đinh tai nhức óc, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, trên tay cắm kim truyền dịch, trên đầu còn quần một vòng băng gạc, bên cạnh có một ống thép, bên trên ống thép treo một chai dịch, rất rõ ràng là đang truyền dịch.

Hiếm thấy người nào đến quán bar để truyền dịch.

Đúng ra là chưa từng thấy.

Anh nhắm nghiền mắt ngồi trên xe lăn, đôi chân dài thẳng tắp, phong thái cùng khí chất cao quý của anh hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người trong quán bar này.

Vô cùng bắt mắt.

Tất cả phụ nữ trong quán bar đều chú ý tới người đàn ông này. Anh có một khuôn mặt điển trai, có thể nói là tuyệt trần. Người đàn ông có làn da rất trắng, dáng người cao ráo, bàn tay vừa dài vừa thon, nếu quan sát kỹ thì có thể thấy có một nốt ruồi son trên khóe mắt anh, nhìn qua có vẻ như một chàng trai xinh đẹp, yếu đuối.

Cho dù anh đang ngồi xe lăn, mặc đồ bệnh nhân nhưng vẫn toát lên khí chất quý tộc, khiến người khác không thể không chú ý đến sự tồn tại của anh.

Nhưng những vệ sĩ cao to vạm vỡ bên cạnh anh lại khiến cho tất cả phụ nữ ở đây đều phải dừng bước.

Không người phụ nữ nào có thể đến gần anh, nhưng điều này càng khiến cho họ thêm phần hứng thú.

Trong chốc lát đã có thêm rất nhiều người tụ tập vây quanh anh, các cô gái cười đùa ríu rít, biểu cảm lộ liễu, lâu lâu lại liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở giữa.

Vừa có chút mập mờ lại vừa có chút rung động.

“Đây là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp đấy, còn đẹp trai hơn nhiều so với mấy ngôi sao điện ảnh! Đẹp trai quá đi mất!” Trong đám đông, các cô gái thì thầm bàn tán về người đàn ông ngồi ở giữa kia.

“Tôi muốn đi làm quen với anh ấy ghê, đẹp trai quá!”

“Chậc chậc chậc, có người phụ nữ nào ở đây không muốn thế cơ chứ?”

“Cũng đúng…” Giọng nói đầy vẻ thất vọng vang lên.

Lời này đã nói ra tiếng lòng của những người phụ nữ ở đây.

Đột nhiên người đàn ông kia mở mắt ra, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên sự hung ác, nham hiểm, đôi môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, tràn đầy nguy hiểm, trong nụ cười ẩn chứa chút giễu cợt, chút mỉa mai và đùa bỡn.

“Bảo bọn họ cút hết cho tôi.” Người đàn ông nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

Đám vệ sĩ lập tức thực hiện mệnh lệnh, tiếng nhạc ồn ào lập tức ngưng bặt, đám người đang nhảy nhót điên cuồng cũng dừng lại, tiếng la hét om sòm khiến lông mày người đàn ông nhíu chặt lại đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Vệ sĩ vô cùng chu đáo đeo bịt tai cho anh, mọi âm thanh hỗn tạp đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Tác phong làm việc của vệ sĩ rất nhanh nhạy, chẳng bao lâu cả quán bar đã trở nên vắng tanh.

Người đàn ông giật bịt tai xuống, khuôn mặt ốm yếu tràn đầy vẻ âm u: “Mở nhạc lên!”

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên khơi dậy sự không kiên nhẫn của người đàn ông.

“Ai khiến các người mở to như thế? Định ồn chết ai hả?”

Tiếng nhạc dần nhỏ lại, cho đến khi vẻ mặt của người đàn ông kia dãn ra thì tiếng nhạc mới tiếp tục vang lên.

“Đổi bài!”

Vệ sĩ lập tức đổi sang bài hát khác.

“Yêu đã biết trước là sẽ chia tay…” Khúc nhạc buồn được yêu thích chậm rãi vang lên.

“Đổi!” Có thể thấy rõ giọng điệu đang vô cùng tức giận.

Anh chàng vệ sĩ toát mồ hôi hột, lập tức đổi sang bài hát khác, nhưng cái loa này giống như là bị trúng độc vậy, mở bài nào cũng trúng những bài đau buồn sau chia tay.

“Thiêu thân lao vào lửa là sa đọa, buông tay chia xa là giải thoát…” Chất giọng trầm thấp, đầy buồn bã của ca sĩ vang lên.

“Đập đi.” Khuôn mặt của người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt kia tràn đầy u ám.

Vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, động tác còn nhanh hơn cả khi đổi bài hát, một tiếng “rầm” vang lên, loa phát nhạc đã bị đập thành một đống sắt vụn.

Ông chủ quán bar lật đật chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì tim ông ta run lên vì đau, chỗ này những mấy chục ngàn Nhân dân tệ của ông ta đó!

Đau lòng thì đau lòng nhưng khi nhìn thấy vị kia ngồi đó, ông ta vẫn phải tiến đến tươi cười chào hỏi: “Dung Tứ gia chơi có vui không ạ?”

“Cậu còn cần gì nữa không? Tôi lập tức cho người chuẩn bị.”

Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào phía sau lưng ông ta…

Có một cô gái xinh đẹp đang đi về phía này, cô gái đó mặc một bộ sườn xám màu đỏ dài tới mắt cá chân, chân đi đôi giày sa tanh nhung đỏ, tóc được búi theo kiểu tóc cô dâu, thân váy xẻ tà từ bắp đùi, đôi chân trắng nõn nà ẩn hiện bên dưới lớp váy xẻ tà đó, vô cùng nữ tính.

Vóc dáng đẹp mê hồn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Cô gái xinh đẹp kia đi đến trước mặt người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhỏ giọng nói: “Tứ gia, em sai rồi, anh đánh em đi.”

Cặp mắt u ám của Dung Hoa vô thức chuyển động, anh nhìn người phụ nữ giả tạo trước mặt, cười lạnh nói: “An Cẩm, cô lại định giở trò quái quỷ gì nữa?”

An Cẩm mím môi, khẽ nói: “Anh không nhìn ra sao?”

“Cái gì?”

“Em giở trò với anh đó.” An Cẩm nói.

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh [Trọn Bộ]

 

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *