Tiền hôn hậu ái là câu chuyện của những con người đã đang và sẽ bước đi trên con đường vận mệnh và tìm kiếm sự bình an của cuộc đời. Các bạn đọc và tin mình đi, dù là nhân vật chính hay phụ, bạn cũng sẽ thấy mình trong đó, với những hình ảnh nội tâm rất đời thực, rất thanh xuân...
Rất khó có thể chọn một điểm bắt đầu trong câu chuyện dài dẳng này. Có thể là vào thế hệ trước, với chuyện tình của Lâm Tiểu Phân – Đồng Văn Hải – Cố Hằng Văn, cũng có thể là mối nhân duyên của thế hệ sau về Cố An Nhiên – Mạc Phi – Tô Dịch Thừa. Những đôi nhân vật của chúng ta dường như luôn bắt đầu tình yêu sau hôn nhân. Họ dùng luật pháp để xác lập quan hệ vợ chồng, rồi dùng thời gian, sự gắn bó và thấu hiểu để biết quý trọng nhau, yêu thương nhau, hạnh phúc nắm tay đi hết cuộc đời…
Dường như thế giới này là một hệ tuần hoàn mà những câu chuyện thường lập lại, tương tự nhau qua các thế hệ. Giống như hai mẹ con Cố An Nhiên, họ đều trải qua một mối tình bi thương, sống lại từ cõi chết rồi tìm được bến đỗ cuối cùng.
Đồng Văn Hải đã bỏ qua người con gái dịu dàng, hiền lương, để tìm kiếm cuộc sống phú quý vinh hoa với người đàn bà giàu có. Vào cái ngày âm u và tuyệt vọng đó, khi cánh cửa này khép lại, thì một cánh cửa khác đã mở ra. Cố Hằng Văn cứu sống người phụ nữ cùng bào thai vô tội, ông dùng sự bao dung và chân thành cưu mang bọn họ, để rồi hai người ấy trở thành vợ hiền và con ngoan, là mái ấm cả đời của ông. Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế, tình thân xây dựng từ những năm tháng cha-con, vợ-chồng. Không có sinh thành nhưng có dưỡng dục, vì lẽ đó mà An Nhiên chưa bao giờ chấp nhận một người cha nào khác ngoài Cố Hằng Văn, huyết thống là một khái niệm về khoa học nhưng tình thân là một khái niệm về đạo đức và tình người.
Vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, hai cô gái đã trao trái tim cho hai người con trai mà họ nghĩ sẽ gắn bó suốt cuộc đời. Đây là một phiên bản quen thuộc của “tình yêu hai đôi bạn”. Lâm Lệ theo đuổi Trình Tường, An Nhiên thông qua họ mà quen biết Mạc Phi. Có lẽ ngày đó bốn người luôn vẽ ra một tương lai bay bổng, một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Khi họ nắm tay nhau đi dạo trên sân trường đại học, có ai đoán ra ngày sau sẽ là mỗi người một lối. Khi họ trao nhau nụ hôn đầu đời, có ai biết thứ cảm xúc mãnh liệt ấy sẽ hóa thành trò cười và không bao giờ muốn nhớ lại…
Vận mệnh khiến An Nhiên yêu Mạc Phi, cho anh tất cả tình yêu và cuộc sống rồi vận mệnh khiến cô khổ đau tuyệt vọng nhìn bóng lưng người đó rời đi. Anh có quá nhiều tham vọng và hoài bão, anh muốn bước ra biển khơi nên con tàu phải rời khỏi dòng suối nhỏ. Cũng giống như Đồng Văn Hải của ngày xưa, Mạc Phi đã rời bỏ người con gái anh yêu, chạy theo hào quang của danh lợi để rồi lúc quay đầu chỉ thấy kỉ niệm là chiếc lá khô và tình cảm là ngọn đèn cạn dầu tắt lịm. Tiểu thuyết vẫn hay viết rằng “cô ấy” luôn lặng lẽ đứng chờ, mong mỏi một ngày tình yêu quay lại. Nhưng mà thực tế nào có dễ dàng như vậy.
Sáu năm trôi qua, Giang Thành có biết bao thay đổi. Sáu năm đủ dài khiến trái tim của An Nhiên khô héo. Không có lý nào cô lại đợi chờ một con người không xứng đáng. Tình cảm của họ đã hết từ giây phút anh quay mặt bước đi, để lại phía sau là cơn đau dài âm ỉ. An Nhiên cố mỉm cười để sống qua 6 năm như địa ngục, An Nhiên đi xem mắt với mục đích kết hôn, cô không trông mong quá nhiều vào tình yêu, bởi con người sau một lần bị thương luôn trở nên cảnh giác. An Nhiên cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin nhất, một tờ giấy chứng nhận hôn nhân ít ra còn được pháp luật bảo đảm, một cuộc tình hai người thì lấy gì làm bảo hiểm an toàn đây?
Cô gái trẻ cứ thể chạy qua chạy lại với những cuộc xem mắt nhàm chán, để an ủi cha mẹ và để vớt vát chút cơ hội cho một cuộc hôn nhân. Phụ nữ không có nhiều thời gian như đàn ông, họ nhạy cảm với tuổi tác và tàn phai dần vì năm tháng. Những cuộc xem mắt vẫn dài vô tận và không thấy điểm dừng. Đôi khi ta mãi đi tìm duyên phận để rồi nó tự nhiên đến, tự nhiên dừng chân và đậu lại bên người.
Cách mấy chiếc bàn, có một người đàn ông khẽ đưa mắt nhìn về phía cô, người con gái có khuôn mặt nho nhỏ xinh xắn, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt nhưng vẻ mặt luôn điềm tĩnh, đoan trang. Đây là lần thứ 3 rồi, lần thứ ba anh nhìn thấy cô, vẫn là đi gặp mặt, vẫn là cách nhau mấy chiếc bàn. Nhân duyên có khi lạ lùng như thế!
Đến lần thứ tư thì anh ra tay cứu An Nhiên khỏi gã sàm sỡ chết tiệt, lần thứ 5 là sự lầm lẫn không ra đâu nhưng lại kết thúc bằng một quyết định kết hôn.
An Nhiên đi xem mắt lầm địa chỉ, lại gặp đúng Tô DịchThừa, cô nhớ ơn anh từng cứu giúp, lại có cảm tình với vẻ ngoài thanh lịch, trí thức, vậy là dứt khoát chủ động cầu hôn. Tất cả những gì cô cần là hôn nhân, là một lá bài cứu mình khỏi cái danh “gái ế”. An Nhiên điên rồ thì không nói, “Tô đại nhân” cũng điên theo thì rất có vấn đề. Muốn lý giải cho hành động vô lý của hai người, có lẽ sẽ phải lật lại trải nghiệm đau đớn trong tình yêu của họ. An Nhiên có một vết thương sâu, Dịch Thừa cũng không ngoại lệ. Hơn nữa Mạc Phi trở về là một thứ chất kích thích làm cơn đau thêm âm ỉ, An Nhiên muốn thoát khỏi bóng ma quá khứ nên rất cần một lý do để tránh xa anh. Họ lấy nhau một cách đột ngột như vậy. Đến khi cầm chứng nhận trong tay, nhìn tên chồng ghi trên giấy, An Nhiên mới kinh hoàng phát hiện cái tên này “lạ” quá, hóa ra cô xem mắt lầm người rồi lấy lầm chồng!? =))
Cứ vậy mơ mơ hồ hồ từ giả hội FA, gia nhập hàng ngũ có gia đình, An Nhiên cũng không rõ rồi tương lai sẽ ra sao. Tô Dịch Thừa có những bí mật chỉ riêng anh biết, ví nhưng những lần âm thầm chứng kiến An Nhiên đi xem mắt, ví như sự xúc động lạ lùng khi cô cầu hôn anh. Tình yêu sét đánh thì không có nhưng tình yêu bén rễ lâu dài thì đã hình thành trước khi anh ý thức được.
Cô gái đó cho anh cảm giác thân nhân, mái nhà, xóa đi sự trống vắng của cô đơn, làm mờ vết thương của ngày đó. Cô không đẹp như Lăng Nhiễm, không có gia tộc bề thế như Lăng Nhiễm nhưng cô có sự thủy chung và chân thành, có nét nữ tính và dịu ngoan, có sự kiên cường và yếu đuối… Tất cả khiến Tô Dịch Thành muốn chở che và bảo vệ, vì cô là vợ anh, vì cô nguyện ý đi cùng anh đến hết cuộc đời, vì cô san sẻ cùng anh tuổi xuân còn lại, vì cô cho anh hơi ấm của tình yêu thương… Hôn nhân bất ngờ và tình yêu dần mãnh liệt. Nếu ngày trước Dịch Thành dùng hai chữ “thích hợp” để giải thích cho hôn nhân của họ thì bây giờ anh muốn nói một trăm lần, một nghìn lần rằng vì anh yêu cô.
10 năm là bao nhiêu của đời người và bao nhiêu của một người phụ nữ?
Đánh đổi nhiều như thế nhưng hồi đáp chỉ có tổn thương. Anh vì một tin nhắn mà bỏ lại cô trong giây phút tiến lên bục làm lễ kết hôn. Anh vì bảo vệ người đàn bà đó mà đẩy cô ngã, khiến đứa con của họ mất đi. 10 năm yêu thương phũ phàng như vậy, bi hài như thế!
Con người không phải một cổ máy. Máy móc hoạt động còn cần xăng dầu huống chi tình cảm không được vung trồng sẽ dần héo úa. Tình yêu của Lâm Lệ giống như cỏ dại, nhất quyết vươn lên, chỉ cần chút ánh sáng, chút nước ngọt đã khiến nó sống đến 10 năm. Nhưng cái gì mà không có tuổi thọ? Lâm Lệ cũng từ giã quá khứ. Gía như ngày xưa hai cô gái chưa từng gặp Trình Tường, chưa quen biết bạn anh ta là Mạc Phi, có lẽ họ sẽ sống cuộc đời thư thản hơn, ít khổ đau hơn…
May mắn là tác giả cũng tặng cho Lâm Lệ một cái kết với Chu Hàn. Tuy chưa rõ ràng, chưa có gì khẳng định nhưng biết đâu cô ấy sẽ hạnh phúc.
Câu chuyện là một mớ rắc rối bởi những mối quan hệ. Mạc Phi lấy Đồng Tiểu Tiệp – cô con gái của Cục trường cục xây dựng Đồng Văn Hải. Anh dùng thân phận này để leo lên đỉnh cao. Đồng tiểu thư dùng quyền và tiền để lôi kéo anh, kết hôn rồi hy vọng một ngày anh sẽ yêu cô. Anh trở về sau 6 năm, quấy rầy An Nhiên và nói rằng anh vẫn yêu cô. Buồn cười làm sao, anh đã chọn hy sinh tình yêu và tình cảm đó không còn xứng đáng với anh nữa. Tiếc là An Nhiên đã hoàn toàn bỏ qua tất cả, người đàn ông này không thể làm cô xao động, không thể làm cô hạnh phúc hay tuyệt vọng như ngày xưa nữa.
Nhưng mà Mạc Phi đã hoàn toàn sai. Anh không ngờ Tô Dịch Thừa là cháu đích tôn của Tô gia, cũng không ngờ nhà họ Tô trên dưới đều yêu thương và bảo vệ cô con dâu hiền lành của họ. Chỉ riêng một Tô Dịch Thừa, bố vợ Mạc Phi còn phải cúi đầu, đừng nói là động đến thế lực Tô gia. Bạn đọc chớ có ghen tị với nữ chính của chúng ta, bởi vì bạn sẽ không đủ sức chống chọi với “cuộc sống mật ong” của cô nàng đâu! ^^
Nếu Mạc Phi là nhân vật khiến người đọc phê bình thì Lăng Nhiễm còn là loại người tệ hại hơn. Cô xuất hiện với vai trò mối tình đầu hiểu lầm của Dịch Thừa, tỏ ra đài cát đoan trang để rồi sau mỗi lần thất bại lại càng lộ ra bộ măt thật nhơ nhuốc. Cô phản bội Dịch Thừa, day dưa với Chu Hàn để rồi cá chết lưới rách. Tô Dịch Thừa oán hận, không chút do dự vứt bỏ. Cô ta biện minh cho sự phản bội này vì Dịch Thừa bận rộn, không có thời gian chăm sóc, để cô ấy cô đơn. Nếu tất cả phụ nữ trên đời đều vì cái sự “cô đơn” đó mà ngoại tình thì thế giới này không khái niệm về thủy chung nữa!
Chu Hàn là người đàn ông bi tình nhất. Anh vẫn luôn yêu Lăng Nhiễm, đã đau khổ rất nhiều khi cô đến với Dịch Thừa nhưng anh thầm lặng chúc phúc. Anh hy sinh tình bạn tốt đẹp mà xây đắp một tình yêu chân thành. Nhưng mà Chu Hàn đã lầm rồi. Lăng Nhiễm có thể vì “cô đơn” mà phản bội Tô Dịch Thừa, cô ta cũng sẽ dùng lý do ấy để phản bội anh. Chu Gia Bân là đứa con của họ, từng là niềm hạnh phúc lớn lao của người đàn ông đó nhưng hóa ra lại là câu chuyện quạ nuôi tu hú. Chu Hàn biết hết mọi việc, anh biết những vì cô đã làm, biết sự nhơ nhuốc phía sau cái mặt nạ xinh đẹp kia. Biết đấy nhưng vẫn không muốn tin. Đứa trẻ vẫn họ Chu, vẫn được nuôi lớn trong sự lạnh lùng của anh, có lẽ đó là những năm tháng Chu Hàn luôn tự huyễn hoặc bản thân. Anh đã hy sinh quá nhiều nhưng không rung động nổi một con người thiếu mất trái tim.
Ba người đàn ông là ba sắc thái về tính cách.
Tô Dịch Thừa ôn hòa như nước, điềm đạm và dịu dàng, ngỡ gần gũi nhưng lại xa cách
Chu Hàn lạnh lẽo như băng, sâu thăm thẳm và xa xâm mờ mịt, anh đứng sau bức tường thành mà không ai dám bước qua.
Diệp Tử Ôn thì vội vã như cơn gió, lúc vi vu thờ ơ, lúc dậy lên vũ bão.
Cuối cùng thì mỗi người luôn có một kết cục.
Đó là sự lựa chọn, là hệ quả của thái độ sống và phẩm chất con người.
Đồng Văn Hải không bao giờ có được sự công nhận của An Nhiên, ông rơi vào tù tội vì con đường thăng quan không trong sạch.
Trình Tường không dứt khoát trong tình cảm, luôn làm tổn thương người anh yêu để rồi muộn màng mới nhận ra đâu là thứ quý giá nhất.
Lăng Nhiễm phản bội hai người đàn ông từng yêu cô, tham lam và kiêu ngạo để rồi sống mãi trong đố kị, ghen ghét, tự giết chết tâm hồn, tự bôi tro trét trấu, rơi bào vòng lao lý và mãi mãi bị người đời phỉ nhổ.
Tiếu Hiểu như con bướm đêm, dùng đôi cánh đẹp mà mưu cầu danh lợi, sống cuộc đời giữa hại người và bị người hại, rốt cuộc hạnh
Trước hàng tấn bi kịch và ngõ cụt không lối thoát, cuộc sống vẫn còn đấy ánh hào quang, hạnh phúc sẽ đến với những ai biết yêu thương chân thành và biết nhận ra giá trị phía sau sự giản dị, đạm bạc.
Cuộc đời nào có bao lâu? Hạnh phúc trong tay xin hãy níu giữ