Review – Cung đấu không bằng nuôi cún – Phong Lưu Thư Ngốc






Cung đấu không bằng nuôi cún là một câu chuyện cực kì đáng yêu, không kén độc giả, cực kì thư giãn, thực sự là món khoái khẩu cho những bạn thích sủng và nhẹ nhàng. Truyện không rắc rối phức tạp, cũng không có cái thứ “trắc ẩn” làm mình phải lập tức đi viết review, cho nên bài này thư thản viết chơi, các bạn “like” một cái cho vui vẻ nhá!^^

Truyện thành công ở chỗ mô tuýp mới lạ, bối cảnh và tình huống dàn dựng thật độc đáo, có sức mê hoặc khiến bạn phải hăm hở xem đến cuối cùng. Yên tâm đi, không ngược tí nào, còn khá cảm động, truyện phù hợp cho một ngày nhàn rỗi, đắp chăn và ôm thú bông lăn lộn trên giường ^^

Cổ Thiệu Trạch là Chu Vũ Đế. Chả vì sao hết, trời sinh để làm đế vương.

Mạnh Tang Du là Đức phi nương nương, là cô ả phản diện gian xảo trong hậu cung, đanh đá điêu ngoa, cả chốn phi tần đều căm hận, cũng là con cờ để vua khống chế Mạnh gia.

Thẩm Tuệ Như là Lương phi nương nương, người con gái hiền lành nhân hậu, luôn thấp cổ bé miệng trong hậu cung, là nữ nhi của Thẩm thái sư đã quy ẩn nhiều năm, từng hết lòng phò chúa rồi không màng công danh rời khỏi triều đình.

Theo lẽ thông thường, Cổ Thiệu Trạch sủng ái Mạnh Tang Du nhất, khiến nàng vì sủng mà kiêu, tác oai tác quái, gây hiềm khích khắp nơi, cũng trở thành mũi lao nơi đầu sóng ngọn gió. Vừa ban thưởng, vờ như yêu chiều, vừa là kiềm chế, lấy lòng Mạnh tướng quân đang trấn thủ ở biên cương, đêm ngày bán mạng bảo vệ giang sơn cho hắn.

Cũng theo tính toán cẩn thận, Cổ Thiệu Trạnh lạnh nhạt với Thẩm Tuệ Như, không để nàng bị hậu cung ghen ghét, chú ý. Hắn nhớ ơn Thẩm thái sư, tin tưởng ông hơn bất cứ trung thần nào khác. Hắn chỉ đợi tới ngày quân quyền trong tay vững chắc thì sẽ một bước nâng Tuệ Như làm hoàng hậu, hoàn thành lời hứa thuở thanh xuân.

Cổ Thiệu Trạch giả dối với Mạnh Tang Du nhưng lại thêu hoa dệt gấm cho nàng. Hắn chân thành với Thẩm Tuệ Như thì lại bí mật che chở bằng sự thờ ơ không thật… Lòng vua sâu như bể, phải là cô gái có diễm phúc đến đâu mới được người bao bọc yêu thương? Tình yêu của đế vương không như người thường, âm thầm và dịu dàng hơn những gì ta thấy…

Mạnh Tang Du đều biết cả. Nàng quen rồi nụ cười nuông chiều không che nổi ánh mắt chán ghét, quen rồi mỗi cái “hoàng ân” đưa nàng tới vực sâu thăm thẳm, cũng đã quen vị đắng trong bát thuốc hàn độc mỗi ngày… Hoàng đế của nàng – người chồng của nàng có trái tim nhỏ hẹp và ở đấy không có vị trí thuộc về nàng. Mạnh Tang Du là con nhà tướng, trước khi gấm đỏ lên kiệu hoa nàng đã biết sứ mệnh của mình. Phải ngoan ngoan làm Đức phi để xoa diệu hiềm nghi của hoàng đế, làm con cờ để ngài tùy ý sử dụng, làm một con tin ngu ngốc để cha ở phương xa yên lòng phò chúa vì dân… May là Tang Du chưa có mối tình nào, nàng không có một cố nhân để ốm vì mộng tưởng, có thể bình thản nhìn tuổi xuân trôi đi phía sau bốn bề thành quách…

Đức phi rất biết phối hợp với Chu Vũ Đế. Hắn muốn nàng làm tấm kiên, nàng sẽ đứng mũi chịu sào thay người con gái khác. Hắn cần nàng quỷ quyệt độc ác, nàng sẽ nhe răng giơ vuốt diệt hết kẻ cần diệt, chỉ đâu đánh đó không dám trái lời. Cổ Thiệu Trạch đắc ý, thành thạo lợi dụng, hắn nghĩ nàng quá ngốc nhưng sự thật là nàng quá thông minh…

Mạnh Tang Du cũng có một tương lai dành cho mình. Cô sẽ diễn hết cái vai ác nữ, chờ khi biên cương vững mạnh, cha khải hoàn về kinh rồi giao trả binh quyền, tới lúc đó vị “Đức phi” cũng không còn giá trị, không là mối hiềm nghi… hoàng thượng sớm quên con cờ ngã, nàng sẽ thầm lặng thu mình, an an ổn ổn chết già trong lãnh cung. Đời nàng chẳng vẻ vang và không ai biết tới, Mạnh Tang Du cười xòa… vậy cũng tốt!

Cổ Thiệu Trạch sẽ không bao giờ nhìn thấy viên ngọc quý bên trong người con gái tầm thường, cũng sẽ không bao giờ nhận ra mình bỏ lỡ một đóa hoa tuyệt sắc thiên hương… May mà ông trời nổi giận trước sự hồ đồ của vị hoàng đế anh minh, trời cho hắn một đòn trừng phạt, cũng là một lần cứu rỗi…

Chu Vũ Đế gặp nạn, chết thì không chết mà lại nhập hồn thành con cún, bị thái giám đưa tới cung Đức phi, làm sủng vật cho nàng. Không còn được làm người, hèn mọn trong thân súc vật. Trong đôi mắt chú chó, Cổ Thiệu Trạch phát hiện thế giới bị đưa về gam màu cơ bản: trắng và đen, đúng và sai, thật và giả.

Đứa con gái hắn ghét bỏ, người đàn bà chung giường không chút yêu thương, nàng vậy mà trắng trong và thuần khiết như hoa sen tháng tám.

Tang Du, Tang Du…

Nàng là ai sao trẫm chưa từng biết?

Nàng ở hậu cung khi nào sao trẫm chưa từng gặp?

Nàng ngủ ngoan bên gối, vậy mà trẫm chưa từng cẩn thận nhìn…

Nhìn xem vẻ hiền lành phía sau con cọp mẹ.

Nhìn xem lòng thánh thiện trong vỏ bọc ác nhân.

Tang Du của trẫm đáng yêu như một cô bé, thông minh đến đau lòng…

Hổ thẹn cho mấy chục năm sống ở trên đời, Chu Vũ Đế dời non lấp bể, trị quốc an dân, vậy mà không hiểu được người vợ của mình, không thấu tấm lòng hiền lương thục đức, bị mù loa bởi lớp son phấn lòe loẹt trên dung mạo khuynh thành…

Không còn gì trong tay, lo bữa no bữa đói, Cổ Thiệu Trạch sống kiếp con vật nhỏ để hiểu được vòng tay nàng ấm áp cỡ nào và thói đời bạc bẽo ra sao… Hắn ngồi ở ngai vàng, bởi vì quá cao mà không thấy rõ lòng người góc cạnh. Giờ chỉ là con chó A Bảo nhỏ nhắn vô danh, hắn nhận ra thật giả bất phân, đúng sai lẫn lộn… Thảo nào thần tiên trên trời đều cần một lần độ kiếp xuống nhân gian. Ta chỉ thấy được bạn bè khi hoạn nạn, thấy được tình yêu khi đói rách và nhìn rõ nhân tâm ở lúc đê hèn.

Chu Vũ Đế phụ lòng nhiều người. Là Tang Du xinh đẹp và ngoan hiền của ngài. Là Mạnh tướng quân đội nắng đội mưa, cảm tử vì quốc mà vẫn khiến ngài nghi kị. Là Mạnh Viêm Châu vai rộng sức dài, tuổi trẻ tinh anh chỉ vì họa nhà mà đóng vai một thằng bạc nhược. Long tâm đặt sai chỗ, giết chết trung thành và dung túng mưu toan. Bệ hạ hồ đồ rồi!

Sống làm A Bảo, kẻ cho ăn, người đánh đuổi. Khuất nhục trong hình hài cục súc để thấy được vợ con của mình, thần tử của mình, bằng hữu của mình… ai thật lòng ai diễn kịch, ai hung tàn ai khoan dung, ai trung thành ai phản bội… Hình phạt của ông trời đáng lắm, phải đánh cho hoàng đế đại gia một đòn rớt hết kiêu ngạo và tự phụ để ngài hiểu rằng mình chưa đủ tốt, chưa đủ trải lòng, chưa đủ khôn ngoan để làm một đấng minh quân…

Khốn đốn lận đận, đau đớn dày vò, A Bảo chết thảm và Chu Vũ Đế tỉnh lại với đôi mắt sáng. Ngài sẽ tìm vòng tay Tang Du trong chốn hoàng thành thiếu nhiều hơi ấm, sẽ mỉm cười với những “ái khanh” cống hiến chẳng kể nhọc lòng, sẽ chẳng tiếc một cái ôm, một lời ca ngợi cho những ai xứng đáng và cũng phải học cách đặt niềm tin, đặt kì vọng vào người khác. Sống mà không biết tin ai, không biết dựa vào ai sẽ cô độc cỡ nào?

Một kiếp xấu hổ chẳng dám thừa nhận mà thói quen ngủ bên cạnh nàng đã không bỏ được.

Bát canh đắng có bao lạnh lùng giờ thay bằng chén thuốc nhỏ đầy đủ yêu thương.

Từng chút, từng chút… để ta bù đắp những ngày tháng vô tâm, để hâm lại trái tim nàng vốn lạnh…

Tang Du, Tang Du… thế gian này bởi có nàng mà bừng lên ánh sáng!

No votes yet.
Please wait...