Review – Đoàn trưởng ở trên cao – Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu: Ngôn tình quân nhân full






Đầu tiên mình lọt hố bộ truyện “Đoàn trưởng ở trên cao này” là vì mình nghe cái tên thấy…lạ lạ, lại thêm phần tò mò vì không đoán được nội dung của câu chuyện. Sau một buổi chiều nghiền ngẫm, vừa cười vừa ôm bụng và đọc hết để review cho các bạn đây >o<

Có lẽ Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu không phải là một cái tên quá xa lạ với những fan ngôn tình, câu chuyện dưới nét bút của tác giả vừa hài hước lại không kém phần đáng yêu, đôi khi pha chút “tưng tửng”. Mình vốn thích đọc truyện hài nên bộ truyện này tuy đoạn cuối hơi tụt phong độ, nhiều chi tiết chưa xử lí rõ ràng nhưng có thể nói là vừa đủ chỉ tiêu đáp ứng, còn những bạn muốn đọc thể loại giàu nhân văn hay sâu sắc hơn thì cần cân nhắc.

Diệp Chi là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thế nhưng cô đã có một đứa con trai gọi là Hoàn Tử sắp học đến tiểu học. Khi mang thai Hoàn Tử, cô phải làm việc vất vả nên đứa bé bị sinh non, ốm yếu triền miên. Hoàn Tử lớn lên thì cũng khoẻ mạnh hơn, đứa nhỏ 5 tuổi rất ngoan, không bám cũng chẳng làm nũng người lớn như các bạn nhỏ cùng trang lứa.
Nếu hỏi về bố của Hoàn Tử, thậm chí Diệp Chi còn không biết người ấy là ai. Đứa bé là kết quả bất ngờ sau cuộc tình một đêm của cô cùng người đàn ông lạ mặt. Diệp Chi vừa ngoan hiền xinh xắn nên vẫn luôn có nhiều người theo đuổi nhưng cô không có ý định lập gia đình. Cô biết con trai sinh ra không có bố rất thiệt thòi nên luôn cố gắng yêu thương nuông chiều cậu bé để cậu nhận được tình thương gia đình trọn vẹn.
Khi nghe Hoàn Tử nói muốn học taekwondo để bảo vệ mẹ, Diệp Chi thương con hiểu chuyện sớm, tự mình đưa cậu tới võ đường, chính tại nơi đây cô đã gặp Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm làm huấn luyện viên võ thuật tạm thời nơi Hoàn Tử đăng ký học. Hoàn Tử trong ấn tượng đầu của anh là một cậu nhóc với gương mặt chưa vỡ nét đã có thể làm trái tim các cô các chị điêu đứng, nhưng tính tình lại rất lạnh lùng bướng bỉnh. Kỷ Lâm nhanh chóng phát hiện ra đứa trẻ này tính cách rất giống anh, như là ngoài lạnh trong nóng, dù rất quan tâm nhưng vẫn phải diễn sao cho “ngầu”. =))
Kỷ Lâm không ngờ cô gái trẻ như Diệp Chi lại là mẹ của cậu nhóc đó, sau vài lần gặp gỡ, dù anh vẫn cố giữ lý trí khi đứng trước mặt cô nhưng cơ thể lại đứng ra bán đứng anh. Chỉ là ngồi cạnh người ta, ánh mắt hưởng được chút cảnh xuân chập chùng nửa kín nửa hở thôi mà tối ngủ cũng có thể “mộng tinh” cho được =))
Biết được sự thật Diệp Chi là single mom, lúc này Kỷ Lâm không cần biết “giữ mặt mũi” là gì, dù sao từ điển của anh cũng chẳng có khái niệm ấy. Từ ngày đó, chúng ta có thể thấy một cảnh tượng vui mắt “anh ngược nắng, ngược gió để vô lại với em”:
“Tôi đã làm lính mười mấy năm, thể lực rất tốt, dáng dấp cũng không xấu xí, tôi cũng biết nấu cơm, việc nhà mọi thứ đều biết làm. Dùng một câu nói khái quát chính là: ra được phòng khách, vào được phòng bếp.”
“Nhà tôi cách nhà cô cũng gần, tôi lái xe chỉ mất năm phút đồng hồ, chạy bộ cũng không vượt quá mười phút, cô kêu một tiếng có thể tới ngay lập tức, nếu mùa đông cô muốn ăn hạt dẻ rang đường, tôi mua rồi chạy đến nhà cô cũng còn nóng hổi .”
“Dù nửa đêm cô muốn xuống lầu mua băng vệ sinh, tôi cũng sẽ bảo đảm phục vụ đến nơi.”

Review Đoàn trưởng ở trên cao
Dù Diệp Chi xác nhận mình cũng có tình cảm với Kỷ Lâm, “lúc đánh răng nhớ, lúc ăn nhớ, ngay cả đi nhà cầu cũng muốn”. Nhưng cô không chỉ có một mình, cô còn có Hoàn Tử, nên vẫn luôn chần chờ không nhận lời anh. Chỉ khi thấy anh và con trai cô bên nhau hoà thuận, Diệp Chi mới chịu thoả hiệp.
Con dâu dù sao cũng phải ra mắt bố mẹ chồng tương lai, lúc này hai ông bà mới phát hiện, chao ôi đứa bé kháu khỉnh này lại giống thằng con trai trời đánh của hai người tới chín phần mười. Phải biết, Kỷ Lâm do thương tích khi đánh trận mà bị vô sinh, bây giờ ông trời lại tặng cho hai người đứa cháu đích tôn hàng thật giá thật, họ chỉ thiếu điều vừa khóc vừa cười tạ ơn trước mộ phần tiên tổ.
Kỷ Lâm thì khỏi phải nói, vốn đã nâng niu Diệp Chi và Hoàn Tử như bảo bối, hiện giờ lại càng coi hai người như trân bảo quý giá nhất thế gian.
Trên đời này, anh vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, chỉ mong sao nửa đời sau có thể nắm tay cô hạnh phúc tới đầu bạc răng long.
Trái đất nói lớn không lớn, nói nhỏ lại càng không, vậy nên hai người gần như xa lạ có thể gặp lại và đem lòng yêu nhau, đây chính là duyên phận. Hoàn Tử cực kỳ dễ thương, một ông cụ non chỉ vì không thích đối tượng theo đuổi mẹ mà lại vô tình đuổi tình địch giùm bố, đẩy mẹ vào lòng con sói háo sắc. =)) Diệp Chi là một cô gái thông minh, biết cứng biết mềm. Kỷ Lâm lại là một anh lính lưu manh, ra chiến trường là một đoàn trưởng mạnh mẽ nghiêm khắc. Còn khi đã về nhà, anh lại là một người bố rất mực yêu con, một ông chồng coi lời của vợ là thánh chỉ. Cứng mềm gì anh không cần biết, chỉ cần hiểu rõ trên người Diệp Chi, chỗ nào cong chỗ nào lõm là được rồi. =))
“Sau này chúng ta kết hôn…”
“Này. Ai muốn kết hôn với anh.”
“Em. Con trai cũng lớn rồi, mẹ còn chạy?”
“Vậy ý của anh là em không có lựa chọn nào khác, nhất định phải kết hôn với anh?”
“Tuyệt đối không phải.” Kỷ Lâm nịnh nọt nói: “Là anh quấn lấy em, cầu xin em gả cho anh, có được không?”

Nhìn chung mình thích nhất là sự hữu duyên của bộ truyện này được tác giả sắp xếp tương đối mượt mà, dễ chịu. Ngọt sủng vừa đủ, khiến người ta dễ cười mỉm là không thấy ghê răng. ^^

No votes yet.
Please wait...