Vương phi ngốc nghếch là đặc công – Chương 13


Chương 13: Cho dù ngốc nghếch cũng là con gái ta

“Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Va chạm đại nhân thế này, kính xin đại nhân thứ tội!”

Thượng Quan Kiệt thản nhiên hừ một tiếng, lập tức ngồi sang một bên uống trà.

Tô Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn Tô đại nương một cái, lúc này mới hỏi: “Vừa rồi ngươi nói cái gì mà không sống nổi? Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ thế?”

“Phu nhân, vừa rồi tam tiểu thư đến phòng bếp gây náo loạn, còn thả rắn cắn người, thiếu chút nữa đã giết nô tỳ rồi!”

Động tác uống trà của Thượng Quan Kiệt khựng lại, lập tức nhíu mày.

“Ngươi nói tam tiểu thư giết người? Vì sao nó lại muốn giết ngươi?”

Tô đại nương vẫn có chút sợ hãi Thượng Quan Kiệt, nhưng nghĩ đến có Tô Cẩn làm chỗ dựa là trong lòng không còn sợ hãi như vậy nữa.

“Đại nhân, là tam tiểu thư cầm một con rắn đi vào phòng bếp, nói muốn ăn thịt rắn, nô tỳ ngăn nàng ta thì nàng ta lại ném rắn lên người nô tỳ, còn dùng dao cứa khiến cả người nô tỳ đầy vết thương nữa chứ! Chưa kể nàng ta còn giết rắn trước mặt bao người, sau đó thừa dịp nô tỳ không có mặt để nấu thịt rắn ăn nữa chứ!”

Nấu thịt rắn để ăn? Thượng Quan Kiệt chỉ cảm thấy đau đầu, vốn tưởng rằng Thượng Quan Khanh Yên nói ngon chỉ là đùa, kết quả… thực sự ăn rắn rồi.

“Sao lão phu không hiểu ngươi đang nói gì? Tam tiểu thư là tiểu thư phủ thừa tướng, ngươi nên quản lý nó ăn cái gì à?”

Biểu cảm của Tô đại nương đông cứng lại, vội vàng nhìn Tô Cẩn một cái.

Ban đầu, Tô Cẩn khá bất mãn với sự liều lĩnh của Tô đại nương, bây giờ lại bị Thượng Quan Kiệt hỏi vặn lại, trong lòng lập tức hận chết Tô đại nương này.

“Lão gia, ngài cũng biết tính tình của tam tiểu thư rồi đấy, cả ngày cứ điên điên khùng khùng, thịt rắn này đâu phải là thứ mà tiểu thư khuê các có thể ăn chứ? Tô đại nương cũng chỉ là tốt bụng, bằng không nếu bị truyền ra ngoài chuyện con gái trong phủ chúng ta vậy mà lại giết rắn thì… e là không tốt!”

Vẻ mặt của Thượng Quan Kiệt khó dò, không biết rốt cuộc có nghe Tô Cẩn nói gì hay không, lần này ngay cả Tô Cẩn cũng có chút thấp thỏm không yên.

Nhưng Thượng Quan Kiệt lại cười cười, sau đó cầm lấy chén trà uống thêm một ngụm.

Tô Cẩn cùng Tô đại nương vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, kết quả lời nói tiếp theo của Thượng Quan Kiệt khiến hai người càng thêm khẩn trương.

“Phủ thừa tướng ta nghèo đến mức nào mà ngay cả cơm cho tiểu thư ăn cũng không cung cấp nổi, còn muốn con gái của mình tự mình giết rắn nấu lên ăn, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì phủ thừa tướng sẽ có mặt mũi à?”

Cộp một tiếng, chén trà bị đặt rất nặng xuống bàn khiến Tô Cẩn và Tô đại nương giật mình hoảng sợ, cả người run lên.

“Lão phu biết Tiểu Yên ngốc nghếch, cho nên các ngươi đều không để nó vào mắt, nhưng cho dù là ngốc nghếch thì cũng là con gái của Thượng Quan Kiệt ta! Nếu mà để cho người ta biết phủ thừa tướng ta đối xử với tiểu thư nhà mình còn không bằng cả khất cái thì ta muốn xem xem hai đứa con gái kia của bà làm sao có thể gả ra ngoài!”

Nói xong, Thượng Quan Kiệt phất tay áo bỏ đi, ngay cả cơ hội cho Tô Cẩn giải thích cũng không có, Tô Cẩn tức giận xuống giường, giày cũng bất chấp mặc, giơ tay tát mạnh Tô đại nương một cái.

“Cái đồ không biết chừng mực! Ngươi không thấy lão gia ở đây à? Tại sao lại dám xông vào đây chứ! Thiếu gì cơ hội xử lý con bé chết tiệt kia, có cần phải vội vàng như thế không? Bây giờ thì hay rồi, lão gia tức giận bỏ đi rồi, nếu ta mà thất sủng thì ta chắc chắn sẽ đánh chết ngươi ngay lập tức!”

Tô đại nương chỉ muốn hô tủi thân quá!

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ban nãy vừa bị con ngốc Thượng Quan Khanh Yên kia rạch khắp người bị thương, chạy tới cáo trạng ngược lại chọc giận chủ tử, Tô đại nương khóc không ra nước mắt.

Khi Lưu Ly kể chuyện xảy ra ở viện của Tô Cẩn cho Thượng Quan Khanh Yên biết, Thượng Quan Khanh Yên đang nhàn nhã nằm trên giường xỉa răng.

Nói đến cũng đáng thương, nàng đến thế giới này mấy ngày rồi, vậy mà mới ăn một bữa no, cái mạng này thật đúng là bi ai!

“Tiểu thư, người thấy liệu phu nhân có đến gây phiền toái cho chúng ta, trả thù chúng ta không?”

Thượng Quan Khanh Yên cười lạnh, nếu không trả thù thì đã không phải là Tô Cẩn.

“Bây giờ bà ta chọc giận cha, e là tạm thời không dám động đến ta đau, vừa hay nhân cơ hội này, chúng ta nghĩ cách trốn khỏi phủ như thế nào đi!”

“Trốn… Trốn khỏi phủ thừa tướng? Tiểu thư, tại sao chúng ta phải trốn?”

Đối với Lưu Ly mà nói, phủ thừa tướng này từ lâu đã là nhà của mình, ngoại trừ Thượng Quan Khanh Yên lập gia đình mới có thể rời phủ ra, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trốn khỏi đây.

Hơn nữa thái hậu trước khi lâm chung đã giao phó Thượng Quan Khanh Yên cho nàng, vốn hy vọng một ngày nào đó Thượng Quan Khanh Yên có thể làm trắc phi của thái tử, nhưng bây giờ, đừng nói là trắc phi, sợ là gả cho dân chúng bình thường cũng không có khả năng.

Phải nói rằng sống trong phủ thừa tướng này, Lưu Ly thật sự chưa từng trải qua một ngày tốt lành, nhưng nàng ấy vốn là nha hoàn, nàng ấy đã sớm quen bị chủ tử sai khiến, bị bắt nạt hay bị sỉ nhục rồi.

So với phủ thừa tướng này thì hoàng cung mới là nơi đáng sợ nhất, cho nên Thượng Quan Khanh Yên vừa nói muốn rời khỏi phủ thừa tướng thì trong lòng Lưu Ly có vẻ không nỡ.

Mà ánh mắt không nỡ ấy khiến Thượng Quan Khanh Yên tức giận đến suýt chút nữa thở không ra hơi, chẳng lẽ đã nghiện bị ngược đãi rồi à?

“Lưu Ly, trong phủ thừa tướng này nguy cơ tầng tầng lớp lớp, bây giờ phu nhân và hai tỷ tỷ đều coi chúng ta như cái đinh trong mắt, nếu ở lâu thì e là chết như thế nào cũng không biết!”

Lưu Ly đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng vẫn có chút do dự.

“Tiểu thư, chúng ta tự dưng rời khỏi phủ thừa tướng, nếu bị đại nhân phát hiện thì sợ là… sợ là còn chết thảm hơn!”

Thượng Quan Khanh Yên có chút khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Phát hiện thì sao chứ? Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là thương yêu ta mà ngay cả nhìn ta một cái cũng hiếm thấy, người cha như vậy không cần cũng được! Thật ra ta thấy rất kỳ quái, nghe nói nương ta rất yêu cha, nhưng tính cha bạc tình bạc nghĩa như vậy, rốt cuộc nương đã coi trọng cha điểm gì chứ?”

Lưu Ly nghẹn lời nhìn Thượng Quan Khanh Yên, trên đời này, sợ là chỉ có một mình tiểu thư nhà mình là con gái mắng cha sau lưng thôi.

“Tuy rằng nô tỳ không có duyên nhìn thấy mẫu thân của tiểu thư, nhưng nghe thái hậu nói bà ấy rất xinh đẹp, ngay cả thái tử của nước khác cũng tới cửa cầu hôn, đáng tiếc khi đó trong mắt phu nhân chỉ có đại nhân nhà chúng ta thôi! Thậm chí vì đại nhân mà hạ mình làm thiếp, sợ là không có mấy cô nương có thể làm được!”

Thượng Quan Khanh Yên cười lạnh, theo nàng thấy, e là người ngốc nghếch nhất thế gian này chính là mẫu thân của nàng.

Vì một người đàn ông không xứng đáng yêu mà mất đi hạnh phúc cả đời, thậm chí mất cả mạng, đây không phải ngu ngốc thì là gì?

“Thượng Quan Khanh Yên! Tiện nhân ngươi lập tức cút ra đây cho ta!”

Nhắc đến Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Viên Nhã, sau khi bị Thượng Quan Khanh Yên xử lý, trở về càng nghĩ càng tức, nhất là Thượng Quan Uyển Nhi, trên người vừa bị thương, buổi tối còn gặp ác mộng.

Mấy ngày nay sống vô tri vô giác, ngày hôm qua Tô Cẩn còn bị con bé này bắt nạt.

Bắt nạt người khác vốn dĩ luôn là chuyện của tỷ muội họ, vì vậy trong lòng ngày càng khó chịu, thế nên mới tìm đến cửa.

Nhưng mà bình thường hai người này đều trực tiếp xông vào trong viện mà không hề cố kỵ, không hiểu sao hôm nay lại chỉ ở ngoài cửa la hét chứ không vào.

“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Đại tiểu thư và nhị tiểu thư lại tới rồi!”

Thượng Quan Khanh Yên không hề để ý đến, vẫn nằm trên giường đọc sách, như không nghe thấy giọng nói ồn ào bên ngoài vậy.

“Không cần để ý tới họ, có bản lĩnh thì vào đây tìm chúng ta, nếu ngay cả cửa viện cũng không dám vào thì chúng ta sợ cái gì?”

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

0