Chương 7 Mở thiên nhãn
Rời khỏi trường, tôi khóc hơn một tiếng đồng hồ. Quý Mạt Dương đứng bên cạnh cũng không khuyên nhủ gì tôi, nhưng anh ta cũng không hề tranh thủ bỏ đá xuống giếng.
Tôi bỗng cảm thấy, cũng có lúc anh ta rất tốt bụng.
Khóc đủ rồi tôi mới đứng dậy, lau nước mắt, lại quay trở lại làm một Ly Thương không sợ trời không sợ đất!
Dưới bầu trời đêm, cặp mắt đen láy của Quý Mạt Dương vẫn luôn thăm dò tôi, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà hỏi tôi về chiếc quan tài trấn hồn. Thật ra, lúc ở trên máy bay tôi đã nói với anh ta rồi, nhưng sự tò mò của anh ta về chiếc quan tài trấn hồn này vốn đã vượt qua mọi thứ, thậm chí còn chẳng màng hỏi han gì chuyện tôi thất tình.
Nhưng tôi quen rồi, dù sao thì anh ta chính là một người như thế đấy.
Huống hồ, trong mắt anh ta, Trần Tử Dương không đáng một xu. Có khi anh ta còn đang mừng như điên vì tôi đã chia tay ấy chứ. Anh ta không bỏ đá xuống giếng công khai là tôi đã thấy hài lòng lắm rồi.
Tôi phân tích và nói rõ với anh ta một lần nữa chuyện về chiếc quan tài đồng xanh. Nghe xong, Quý Mạt Dương quay người đi hút thuốc. Tôi cũng không tiện làm phiền trong lúc anh ta hút thuốc, trong đầu lại nghĩ về chuyện nữ quỷ trong trường học.
Tôi rất tò mò, không hiểu sao trên người Tô Man lại toát ra làn khói đen kia, nhìn những thứ đó rất quái lạ.
Nữ quỷ nhìn Tô Man làm gì?
Quý Mạt Dương hút hết một điếu thuốc bèn quay lại nhìn tôi: “Nói vậy nghĩa là cô có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ là vì chiếc quan tài đồng xanh, còn người trong quan tài đã cho cô cái vòng trấn hồn.”
“… Phải không?” Giờ tôi cũng đang mờ mịt lắm, nhưng hình như là đúng như những gì Quý Mạt Dương vừa mới nói thật.
Làm khảo cổ bao năm, tôi chưa bao giờ tin vào chuyện quỷ thần, nhưng tôi lại tin vào việc đồ đạc biết nói chuyện. Ví dụ như những chiếc bình vôi bị đánh vỡ kia, ít nhất có thể biết được chúng từ đâu tới, đã trải qua những gì.
Nhưng từ khi tôi đeo chiếc vòng trấn hồn lên tay, cũng không thể không tin vào những thứ mà tôi trông thấy.
“Ly Thương, tôi biết cô không tin chuyện quỷ thần, bao năm qua cũng rất bài xích, nhưng tôi chỉ có thể nói với cô, cô bị một thứ nhắm vào rồi, hơn nữa hắn thông qua sự tiếp xúc của cô với hắn, giờ hai người đã dính líu tới nhau, chiếc vòng là vật môi giới, giờ mối quan hệ của hai người chính là quan hệ vợ chồng chưa cưới. Hắn cho cô chiếc vòng tức là cô chính là người của hắn. Trên người cô đã có dấu ấn của hắn rồi.”
Quý Mạt Dương nói năng đâu vào đấy, lối suy nghĩ cũng rõ ràng hơn nhiều. Tôi nhìn anh ta một lúc lâu rồi mới “ừ” một tiếng.
“Tuy cha mẹ tôi là giáo sư khảo cổ nhưng lại làm bạn với một số thứ đặc biệt. Họ mất tích một cách rất kỳ lạ, bao năm nay tôi vẫn luôn điều tra chuyện này. Tuy những thứ kia chưa từng xuất hiện nhưng hồi nhỏ tôi lại thường xuyên nhìn thấy. Đến khi cha mẹ tôi mất tích, tôi mới không thấy nữa. Vậy nên những gì tôi nói đều là sự thật cả đấy. Như cô bây giờ là bị nhắm vào rồi.”
Tôi không quá kinh ngạc, chỉ “ừm” một tiếng.
Dù sao thì cũng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu tôi còn kinh ngạc nữa thì mới là có vấn đề ấy.
Quý Mạt Dương vỗ vai tôi: “Lần sau mà gặp hắn nữa, để tôi nói chuyện với hắn cho.”
“Nói gì?” Tôi thắc mắc.
“Hỏi cho rõ xem tại sao hắn lại tìm cô, tiễn hắn đi!” Câu sau của Quý Mạt Dương rất kiên quyết, tôi cảm thấy anh ta nói đúng nên cũng không cãi lại.
Do dự hồi lâu, Quý Mạt Dương vẫn nói thêm: “Trần Tử Dương hẹn hò với cô sáu năm mà người vẫn yên ổn, không có chuyện gì. Chuyện cắm sừng bất ngờ lần này chắc hẳn là có liên quan đến quan tài đồng xanh đấy.”
“…” Tôi bỗng nhớ đến lời mà người trong quan tài từng nói, hắn muốn tặng tôi một món quà, tôi cứ từ từ mà hưởng thụ. Lẽ nào đây chính là món quà đó.
Nghĩ đến đây, tôi bực mình kinh khủng: “Đáng ghét!”
Tôi nắm chặt tay, giận điên người!
Quý Mạt Dương lại không cho là đúng: “Chia tay thì chia tay thôi. Trần Tử Dương cũng không phải người xuất sắc, ở lại trường ba năm và vẫn chẳng làm nên trò trống gì. Làm nhà sử học cũng không nên hồn, cô có đi theo cậu ta cũng không có ngày được nở mày nở mặt. Sau này đưa được người trong quan tài đồng xanh đi rồi, tôi sẽ tìm cho cô một nhà chồng tốt!”
Những gì Quý Mạt Dương nói không khác gì lời nói thấm thía của một người cha già, tỏ ra không hài lòng với người mà con gái mình thích, muốn tìm cho con gái một gia đình hài lòng để gả đi.
Tôi cũng không để ý, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện nữ quỷ trong trường học. Bấy giờ tôi mới nói: “Sếp, nữ quỷ trong trường học!”
Lúc này Quý Mạt Dương mới nhìn tôi, nói: “Chúng ta đi xem thử, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Giờ á?”
Tôi hơi bất ngờ, đêm hôm khuya khoắt thế này chắc đâu thể vào được trường nhỉ?
Quý Mạt Dương mặc kệ tôi, lấy điện thoại ra gọi, trong điện thoại là giọng một người phụ nữ. Sau đó tôi nghe thấy Quý Mạt Dương bảo: “Tôi đang ở chỗ trường học, cô có rảnh ra ngoài chút không, tôi gặp chút phiền toái!”
Người trong điện thoại nói vài câu, sau khi dập diện thoại, tôi đứng chờ với Quý Mạt Dương.
Anh ta có nhiều bạn, nhưng chuyện ly kỳ cổ quái còn nhiều hơn.
Lúc người bạn kia của anh ta tới có lái một chiếc xe đen, cô ấy xuống xe liền nhìn tôi, hơi cau mày: “Bạn anh dây phải thứ gì à?”
“…” Tôi kinh ngạc, lợi hại thế?
“Quan tài đồng xanh.” Quý Mạt Dương rất tin tưởng vào bạn mình, lúc nói chuyện cũng rất thẳng thắn, đã vậy còn nói rất vang vọng, chắc nịch như thể anh ta rất hiểu về quan tài đồng xanh. Nhưng tôi biết, nói cho cùng thì anh ta cũng không nắm chắc lắm và cũng không cam lòng.
Cô gái kia không chênh tôi nhiều tuổi lắm, khoảng hơn hai mươi một chút, ăn mặc đơn giản nhưng rất xinh đẹp.
“Tôi tên La Quán Trinh.” La Quán Trinh đã đi đến trước mặt giới thiệu với tôi, thậm chí còn đưa tay ra kéo tay tôi. Tôi theo phản xạ cũng giới thiệu mình với cô ấy.
Khi La Quán Trinh kéo bàn tay đeo vòng trấn hồn của tôi, cô ấy liền buông ngay ra như bị bỏng.
Tôi cũng giật mình, hình như cô ấy rất đau?
“Làm sao thế?” Quý Mạt Dương lo lắng. La Quán Trinh lạnh lùng nhìn cổ tay tôi.
“Xem ra ngươi cũng không phải là vật tầm thường, nhưng ngươi có bám lấy cô ấy cũng không có tác dụng gì đâu, sao không ra đây gặp nhau nhỉ?” Tôi bị giật mình khi nghe thấy La Quán Trinh nói như vậy. Cô ấy đang nói chuyện với chiếc vòng mà tôi đeo.
Mà lúc này, vòng trấn hồn không có phản ứng gì, căn bản không hề để ý đến cô ấy.
La Quán Trinh bắt đầu đưa tay lên bấm, lúc cô ấy bấm ngón, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, cô ấy hơi nhíu mày, ngón tay càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cô ấy sững sờ, buông tay ra.
“Xem ra ngươi có lai lịch không tầm thường, không ngờ lại không thể tính ra ngươi. Nhưng cũng không sao hết, nếu như ngươi đã tìm tới cô ấy, chứng tỏ hai người có duyên, kiểu gì ngươi cũng sẽ xuất hiện thôi.”
La Quán Trinh nói rồi nhìn sang Quý Mạt Dương: “Thứ mà bạn anh chọc phải không tầm thường, hắn cũng không chịu ra gặp, chỉ có thể đợi thôi.”
“Ừm. Nhưng không chỉ chuyện này, còn một chuyên khác nữa.” Quý Mạt Dương lập tức kể cho La Quán Trinh chuyện nữ quỷ trong trường học. La Quán Trinh nhìn về phía trường một cái, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
“Mấy nay tôi cũng ở trong trường nhưng không phát hiện được gì. Hai người lên xe trước đi, theo tôi về.”
La Quán Trinh quay người lên xe, tôi thấy Quý Mạt Dương đi qua đó thì cũng đi theo.
Lên xe rồi, La Quán Trinh đưa chúng tôi tới chỗ ở của cô ấy.
Không ngờ đó lại là một cửa hàng gần trường học.
Cửa hàng này bán đồ cổ, không lạ khi tại sao Quý Mạt Dương lại quen La Quán Trinh.
Một tên trộm, một kẻ thủ tiêu tang vật, nào có chuyện không quen nhau cho được.
Vào cửa, La Quán Trinh dặn dò: “Lát nữa chúng ta sẽ đến trường học, tôi đi lấy ít đồ đã.”
La Quán Trinh đi chuẩn bị một chút rồi đeo balo đi ra. Trước khi đi, La Quán Trinh cầm một cái bình, rót một ít thứ trong bình ra, đi đến trước mặt Quý Mạt Dương, bôi lên mí mắt anh ta: “Đủ dùng tạm tối nay.”
“Ừ.”
Có vẻ như Quý Mạt Dương đã quen từ lâu, nên lập tức đáp lại.
Tôi nghi ngờ đó chính là cái được gọi là mở thiên nhãn. Tôi từng nghe Quý Mạt Dương nói, nhớ có một lần tôi xuống mộ cùng anh ta để nghiên cứu mộ cổ, hình như anh ta đã nhìn thấy gì đó, còn bảo tôi không được động đậy. Lúc ấy tôi còn khinh bỉ anh ta, anh nói với tôi là anh ta đã mở thiên nhãn. Tôi biết sợ rồi!
Quả nhiên, Quý Mạt Dương vừa mở thiên nhãn đã lập tức nhìn thấy sự kỳ lạ của vòng trấn hồn. Anh ta cau chặt mày lại, không khỏi khiếp sợ: “Cả cánh tay của cô đều đen hết cả rồi!”
La Quán Trinh rũ mắt, “ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy nặng nề, có vẻ như gặp phải phiền phức thật rồi.
Chương trước | Mục lục | Chương sau |
Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập: |