Truyện Trấn Hồn Quan – Chương 5


Chương 5 Nữ quỷ áo đỏ

Tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Nhìn gương mặt tái dại của Quý Mạt Dương, tôi nhận ra không thể nào là giả được. Quý Mạt Dương thật sự có gì đó bất thường, cái lạnh của anh ta là cái lạnh khiến toàn thân phát run.

“Anh không sao chứ?” Tôi hỏi Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương mở mắt nhìn tôi, trông rất miễn cưỡng.

“Không biết có phải đụng phải thứ gì không sạch sẽ không mà trước lúc đi vệ sinh vẫn ổn, từ đó ra thì cảm thấy cổ đau nhức rồi cả người lạnh toát!”

Những người xuống mộ đều tin vào ma quỷ, nhưng trước giờ tôi đều không tin, chỉ có Quý Mạt Dương là suốt ngày nhắc đến ma quỷ, tôi cũng đã quen rồi.

Nhưng hôm nay tôi không thể bình tĩnh được nữa.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi bèn tháo lá bùa hộ mệnh trên cổ xuống.

Cái bùa này vốn là Quý Mạt Dương cho tôi, đây là bùa cha mẹ anh ta cho anh ta từ hồi còn nhỏ, là một chiếc răng nanh trắng bóc. Anh ta nói kiểu gì tôi cũng sẽ tiếp xúc với một số thứ, muốn tôi lúc nào cũng phải mang bên mình, kể cả lúc tắm cũng không được tháo ra.

Theo như anh ta nói thì đây không phải là một chiếc răng nanh bình thường, mà là răng nanh của cương thi.

Ai mà tin những gì anh ta nói chứ, nhưng vì anh ta đã cho tôi nên tất nhiên là tôi phải đeo, dù sao thì đây cũng là tấm lòng của anh ta.

Có điều bao năm qua, tôi chưa từng gặp phải chuyện nào kì dị như vậy, chỉ trong mấy ngày, bắt đầu từ chiếc quan tài đồng xanh kia.

Trong ghi chép của sách cổ, quan tài đồng xanh vốn là cái quách để trấn áp âm hồn, thiết nghĩ cái răng nanh này không thể trấn áp được cái quan tài đồng xanh kia, nếu không thì sao tôi lại gặp phải chuyện quan tài chứ.

“Cô đeo đi.” Quý Mạt Dương ra lệnh, anh ta muốn bỏ ra, tôi bèn đặt nó lên ngực anh ta, bắt anh ta mang sát bên mình.

“Anh cứ đeo trước đi, không phải anh nói anh gặp phải quỷ sao?” Tôi nói xong, Quý Mạt Dương cũng đã có tinh thần hơn một chút. Anh ta ngồi tử tế lại, khẽ động vai, cảm thấy rất kỳ lạ.

“Xem ra đúng là đụng phải thứ gì tà ma rồi.” Có thế nào thì Quý Mạt Dương cũng vẫn tin vào những điều này. Trước đây, lúc nào tôi cũng khịt mũi coi thường, nhưng hôm nay tôi không nói gì hết.

Quý Mạt Dương ngồi dậy, muốn vào nhà vệ sinh để xem thử, tôi bèn kéo anh ta lại, lấy giấy ăn lau cổ cho anh ta. Cảm thấy cổ anh ta cứ hơi kỳ lạ, giống như sắp bị loét ra vậy.

Kết quả tôi vừa lau một cái thì đúng là bị trầy da ra thật.

Tôi nhìn vết máu trên giấy, hơi đen.

Quý Mạt Dương cũng sửng sốt, cầm tờ giấy lên xem.

Tôi không thể nói gì, chỉ có thể nhìn sang thai phụ phía đối diện. Thai phụ cũng hơi khó chịu, chị ta vốn đang ngủ, nhưng giờ bắt đầu vật vã, đỡ lấy bụng, có vẻ bụng cũng hơi đau.

“Hình như gặp phải quỷ thật rồi.”

Tôi ghé vào tai Quý Mạt Dương, nói cho anh ta biết chuyện mình nhìn thấy.

Quý Mạt Dương nhìn về phía tôi: “Sao cô lại thấy được?”

“Tôi không biết.” Tôi còn nói sao được đây?

Nếu tôi nói tôi thấy cái quan tài đồng xanh của anh ta rồi, anh ta lại chẳng đến tận sân sau nhà tôi đào ba tấc đất lên ấy chứ?

Quý Mạt Dương muốn lấy chiếc răng nanh trên cổ xuống đưa cho tôi, tôi cũng không cản. Tôi tính để anh ta dụ nữ quỷ kia ra, anh ta lạnh một chút thì không sao, lỡ thai phụ kia sinh non, hai mẹ con xảy ra chuyện thì làm thế nào.

“Đeo đi.”

Quý Mạt Dương nhìn sang thai phụ, cũng có cùng suy nghĩ với tôi nên bèn bỏ áo khoác ra, đi vào nhà vệ sinh. Trông thấy dáng vẻ hùng dũng đó của anh ta, tôi thật sự rất tán thưởng.

Nữ quỷ kia nhìn thấy Quý Mạt Dương thì lập tức ra khỏi người của thai phụ, đắc ý nhìn tôi một cái đầy khiêu khích rồi đi theo anh ta.

Lúc này tôi mới phát hiện nữ quỷ áo đỏ đi đôi guốc cách mặt đất phải hơn bốn ngón tay, đó nào phải là đi, là bay thì có. Nếu không thì sao mà cô ta cao bằng Quý Mạt Dương được?

Tôi cũng đứng dậy đi theo, đến chỗ nhà vệ sinh thì tôi bị người ta chặn lại. Cô tiếp viên hàng không nói với tôi bên trong là nhà vệ sinh nam, bảo tôi phải đi hướng khác.

“Tôi không phải muốn vào nhà vệ sinh, tôi đánh rơi đồ, người vừa vào đó đi cùng với tôi. Cô có thể kiểm tra ghế ngồi và ghi chép lên máy bay của chúng tôi. Anh ấy đang tìm đồ giúp tôi trong đó, nhưng tim anh ấy không được tốt, tôi lo xảy ra chuyện. Nếu tôi nói không sai thì bên trong chỉ có một mình anh ấy, tôi có thể vào trong.”

Vừa nghe tôi giải thích như vậy, cô tiếp viên hàng không cũng gật đầu rồi vội nhường cho tôi đi vào, dù sao cô ấy cũng sợ xảy ra án mạng.

Tôi vừa vào đã thấy nữ quỷ kia đang ôm lấy Quý Mạt Dương mà dây dưa. Trong mắt Quý Mạt Dương ánh lên vẻ khó hiểu. Anh ta không nhìn thấy người phụ nữ kia, nhưng anh ta có thể cảm nhận được là cô ta đang hôn hít và quấn lấy anh ta.

Tôi vào trong, nữ quỷ lập tức muốn chạy, Quý Mạt Dương nói: “Cô ta sợ cô, đừng qua đây.”

“Vậy phải làm sao?” Tôi không màng tới nỗi sợ hãi nữa, điều tôi lo lắng hơn là Quý Mạt Dương.

“Ném cái răng qua đây.” Quý Mạt Dương nói vậy, tôi lập tức lấy cái răng nanh trước ngực xuống ném qua. Mắt nữ quỷ bỗng trợn trừng, trực tiếp lao về phía tôi. Tôi muốn giơ tay lên dùng vòng trấn hồn để ngăn nữ quỷ, nhưng nữ quỷ lại tránh. Chờ đến lúc tôi ngẩng đầu lên thì nữ quỷ đang bò trên trần nhà vệ sinh như con thằn lằn, vặn vẹo cái đầu, há miệng gào về phía tôi như thể không hài lòng vì tôi đã phá hoại chuyện tốt là quyến rũ đàn ông của cô ta. Tôi thấy hơi sợ rồi, cái vẻ mặt dữ tợn đó ai mà không sợ chứ!

“Làm thế nào đây?” Tôi hét lên. Quý Mạt Dương cũng đã lao tới, anh ta ném chiếc răng nanh, muốn dùng nó để trấn áp nữ quỷ.

Kết quả khi chiếc răng nanh chạm vào nữ quỷ, cô ta đã phát ra tiếng gào thét như muốn rách cả cổ họng, hai tay bấu vào vách tường, bả vai bốc khói!

“Đi mau!” Quý Mạt Dương đẩy tôi ra, muốn tôi rời khỏi đó, tôi chặn cửa không chịu, tôi mà đi thì nữ quỷ sẽ chạy ra ngoài làm hại người khác, cũng sẽ hại Quý Mạt Dương.

“Tôi không thể đi được.” Tôi cương quyết, muốn xử lý nữ quỷ kia.

Nhưng lúc này nữ quỷ đã phát điên. Cô ta không hề hấn gì, lập tức bò về phía Quý Mạt Dương. Cô ta tức giận, muốn giết Quý Mạt Dương để trả mối thù về sự tổn thương vừa rồi. Tôi lập tức chắn Quý Mạt Dương, chặn anh ta ở phía sau.

Nữ quỷ không thể tiến lại gần, cứ di chuyển rất nhanh trên trần, cô ta cứ bò từ bên này đến bên kia, từ bên kia về lại bên này. Quý Mạt Dương cảm thấy kỳ lạ: “Sao cô ta lại sợ cô?”

“Anh đi trước đi, treo cái răng nanh này trước cửa để chặn cô ta lại.” Tôi cũng không biết lấy đâu ra lá gan đó, bắt đầu chuẩn bị tác chiến.

Quý Mạt Dương không chịu: “Muốn đi thì cùng đi.”

Nữ quỷ nhân lúc không ai phòng bị bèn lao về phía Quý Mạt Dương, tôi không kịp nghĩ, quay người bảo vệ anh ta, kết quả bên tai truyền tới một tiếng gào thét tức giận: “Khốn kiếp!”

Cùng với đó là lực tấn công cực mạnh bắn ra từ phía sau lưng tôi, trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng “rầm”, như thể cả không gian đều bị chấn động.

Tôi vội quay người, chỉ thấy trước mắt là một hình người được kết lại từ mùi hương, mà lúc này mùi hương ấy cũng đang dần vây lấy tôi.

Hình người chắn trước mặt tôi, tôi không nhìn thấy được mặt hắn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất tức giận.

Hắn giơ tay, áo choàng được ngưng kết lại từ mùi hương bay phấp phới y như tay áo thật, chấn động theo cơn giận của hắn.

Lúc này, nữ quỷ trên trần nhà đang vô cùng đau khổ, hung dữ vặn vẹo đầu.

Hình người phất tay, nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi cả cơ thể hóa thành một làn khói xanh, bỗng chốc tan biến trong nhà vệ sinh.

Tôi sững người, quay lại nhìn Quý Mạt Dương đang đờ ra đó. Cổ của Quý Mạt Dương đã bình phục lại như ban đầu, mà lúc này anh ta đang mở to hai mắt, chứng tỏ là anh ta đã thấy gì đó.

Tôi không giải thích mà vội quay người nhìn, mùi hương kia trôi lơ lửng, hình người quay lại đối diện với tôi. Tôi không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng hắn lại tức giận hỏi tôi: “Ly Thương, cô lại muốn phản bội ta?”
 

 

Chương trước Mục lục Chương sau
 

Hiện Waka đã dịch bộ truyện này, để đọc FULL bộ truyện với chỉ 1.000đ hãy truy cập:

Trấn Hồn Quan [Trọn Bộ]

 

No votes yet.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

1